Chương trước
Chương sau
Người đời cảm thấy Nữ hoàng hoang dâm vô độ, thậm chí có một bộ phận đại thần tán thành chuyện lập đương kim Yên Vương lên làm Nữ hoàng, muốn phế truất nàng.

Kim Đản Đản cười lạnh, nói rằng nguyên chủ Phượng Hề Nguyệt này hoang dâm vô độ sao?

Bây giờ nàng vẫn còn là một trinh nữ đó.

Vậy vì sao lại cưới mấy tên sủng quân kia chứ?

Còn không phải bởi vì nàng bị muội muội tốt Phượng Hề Yên này hãm hại sao. Trong đám này có bao nhiêu người là do nàng ta tuyển vào chứ?

Còn Phượng hậu Đế Quân Diệu, cả người đều tỏa ra khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn là một mỹ nam băng sơn.

Năm đó, cả nàng và Phượng Hề Yên đều cùng thích một người Đế Quân Diệu này. Sau đó Nữ hoàng hạ lệnh ban hôn cho nàng và Đế Quân Diệu, trong lòng Phượng Hề Yên ghen ghét nhưng lại không thể làm gì.

Mà hai người, bên ngoài cũng không còn bất kỳ liên lạc nào nữa.

Tuy nói Phượng Hề Nguyệt này độc sủng mình Phượng hậu Đế Quân Diệu, nhưng sự thật là hai người còn chưa từng có được một nụ hôn.

Ban đầu, khi Phượng Hề Nguyệt muốn sủng hạnh Đế Quân Diệu, hắn đã nói: “Nữ hoàng bệ hạ, đợi khi nào thiên hạ thống nhất, khi đó Quân Diệu ta sẽ hiến thân cho người. Quân Diệu không ngại người có thêm đàn ông khác, chỉ cần trong lòng người có một vị trí dành cho Quân Diệu là được!”

Phượng Hề Nguyệt vô cùng cảm động: “Được!”

Giới hạn của hai người cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay nhỏ, ngay cả số lần ôm cũng rất ít ỏi.

Về phần chung giường chung gối, ha hả, vốn dĩ chẳng có lấy một lần.



Nhưng mà Phượng Hề Nguyệt lại thủ thân như ngọc vì Đế Quân Diệu. Tóm gọn lại là nàng cảm thấy không chiếm được mới là tốt đẹp nhất, nàng càng mong muốn có thể thống nhất được Tam quốc, làm đế vương duy nhất.

Bây giờ, Kim Đản Đản đang đứng ở góc độ người xem để thốt lên một câu: “Nguyên chủ còn quá trẻ!”

Nàng đứng dậy soi gương, trên mi tâm có một nốt ruồi chu sa nho nhỏ khiến cho ngũ quan tuyệt mĩ của nàng tăng thêm một phần quyến rũ.

Nguyên chủ Phượng Hề Nguyệt đã trải qua cuộc sống đế vương tôi luyện nhiều năm. Bây giờ trên người đã có khí thế đế vương ở trên cao nắm giữ cả thiên hạ, lúc nâng tay nhấc chân cũng tỏa ra sự cao quý và uy nghiêm của bậc đế vương.

Kim Đản Đản sờ vào hai đống thịt trước người, mặt đen thui: “Hệ thống quân, sao nó vẫn chỉ là trứng trần nước sôi vậy?”

Hệ thống quân [Kí chủ phải hiểu, chẳng ai hoàn hảo cả!]

Nàng đột nghệ nhớ đến một chuyện khác, đôi mắt khép lại: “Hệ thống quân, lần này em chưa cho chị rút thưởng!”

Hệ thống quân [À…]

Sau đó… Nó biến mất…

Kim Đản Đản: “A a a… Có loại hệ thống nào lừa kí chủ như em hả? Em như thế này thì chúng ta còn tương thân tương ái kiểu gì chứ?”

Cơ thể của hệ thống quân dễ thương xuất hiện một lần nữa [Kí chủ, Quân Quân vừa mới rút thưởng cho chị xong. Chị muốn biến chỗ nào trên người tốt lên không?]

Kim Đản Đản: “Ngực, chị chỉ cần chỗ này to lên!”

[Sẽ to lên trong vòng một tháng!]

[Nhiệm vụ lần này: Thiên hạ về một mối, Phượng lâm thiên hạ!]



[Chúc kí chủ may mắn!]

Kim Đản Đản đắc ý sờ hai khối trứng trần nước sôi. Chỉ cần không phải là ngực phẳng, tất cả đều trở nên dễ thương lượng.

Nàng quay về giường một lần nữa, màn giường lại buông xuống, giọng nói ung dung bình thản vang lên: “Ai đang ồn ào ở bên ngoài kia?”

Trương Đức tử, Trương công công canh giữ bên ngoài lập tức trả lời lại: “Thưa nữ hoàng bệ hạ, là nhóm hầu quân trong hậu cung ạ.”

Nghe thấy tiếng Trương công công, mấy mỹ nam nhát gan đằng sau bị dọa cho run rẩy cả người. Bọn họ sợ chọc giận nữ hoàng bệ hạ rồi ngài sẽ chặt đầu bọn họ.

Bốn sủng quân dẫn đầu vẫn không hề sợ hãi. Nhà mẹ đẻ của bọn hắn có vị trí hết sức quan trọng trong triều, nữ hoàng bệ hạ cũng chẳng dám làm gì bọn hắn.

Cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm cũng chỉ cấm túc vài ngày, còn nếu thành công thì có thể thân cận hơn với nữ hoàng bệ hạ. Đợi đến sau này có được con nối dõi rồi thì một tên Phượng hậu tính là gì?

Trong sự chờ mong của bọn hắn, giọng nói của nữ nhân cao quý trong điện kia lại vang lên một lần nữa: “Phượng hậu đâu rồi? Truyền hắn đến đây gặp trẫm!”

Trương công công lập tức cung kính trả lời: “Dạ!”

Một quý quân trong số bốn tên sủng quân cầm đầu sinh lòng ghen ghét, oán trách: “Nữ hoàng bệ hạ, nhiều ngày rồi thần vẫn chưa được nhìn thấy người. Xin nữ hoàng bệ hạ cho thần quân tiến vào một lần!”

*

Thượng Tiên: Hừ hừ hừ, ngủ ngon nhé!

Hôm nay định đi xem máy tính, nhưng mà đợi hai tháng rồi mà vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng may là tìm được đường quay về… Mệt mỏi quá~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.