Những lời nên nói thì Mặc Bắc Hoàng cũng đã nói hết rồi, cô tin một ngày nào đó anh sẽ phát hiện những thứ anh kiên trì bảo vệ bây giờ chẳng là cái thá gì.
Cô nhìn Sở Dương đang ở đối diện thì chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, thiếu tướng không ở đây thì chẳng phải Sở Dương có thể tự do tác oai tác oái sao?
Đôi mắt cô híp lại, lạnh lùng nói: “Trói Sở Dương lại rồi dẫn lại đây!”
Người dị năng của căn cứ bên kia sợ Mặc Bắc Hoàng lại thả tang thi cắn bọn họ nên lập tức ra tay trói gô Sở Dương lại.
Sở Dương bị bọn họ đẩy đi tới, anh ta cụp mắt xuống trong lòng hận những người này vô cùng. Vì sao thiếu tướng qua đó có thể ngồi trên cùng một con ngựa với Mặc Bắc Hoàng mà anh ta lại phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Anh ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang vẻ ôn hòa lễ độ. Anh ta tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp nhìn Mặc Bắc Hoàng: “Chúng ta đi thôi!”
Mặc Bắc Hoàng liếc mắt nhìn anh ta, làm một người sống không bằng chết quá đơn giản. Tên Sở Dương này ở nơi tràn ngập ánh mặt trời thì cũng khá đẹp trai, nhưng bên trong chính là một bạch liên hoa phiên bản nam. Cô nhìn anh ta một chút đã cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải nhiệm vụ là làm anh ta sống không bằng chết thì cô thật sự rất muốn sai tang thi cắn chết anh ta.
Tưởng tượng đến ngày tháng sau này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3338871/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.