Kim Đản Đản khẽ nuốt nước miếng nhìn mỹ nam đang gần trong gang tấc. Lông mi của anh thật dài, giống cái bàn chải nhỏ.
Vừa tắm xong trông anh càng thêm mị lực hơn so với ngày thường, mùi hương tựa như cây cỏ trên người anh sắp làm cô mất đi lý trí.
Cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay, tự nhủ rằng không thể. Anh là anh trai ruột của cô. Kim Đản Đản dời tầm mắt đi, không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Cô sợ một khi mình rơi vào ánh mắt anh sẽ làm ra chuyện gì bốc đồng.
Phong Tẫn hài lòng thưởng thức những biểu cảm nhỏ của cô, khẽ cười một tiếng: “Thật là một cô em gái đáng yêu!”
Vừa dứt lời anh liền nhẹ nhàng hôn xuống môi cô, hai đôi môi dán sát vào nhau, hô hấp triền miên.
Kim Đản Đản trừng lớn mắt lảng tránh nụ hôn của anh. Thế mà Phong Tẫn lại hôn cô, anh là người đàn ông cô thích cả mấy đời, sao cô có thể từ chối anh được chứ.
Một lần cuối cùng thôi, qua hôm nay, cô sẽ rời khỏi đây. Cô không cách nào ở cùng một nơi với anh, không cách nào chấp nhận được anh là…anh trai của cô!
Phong Tẫn cảm nhận được cảm xúc của cô có chút không đúng liền buông cô ra. Anh khẽ hôn lên đôi mắt của cô, bất đắc dĩ nói: “Nguyệt Nhi ngốc, sao em lại không hỏi xem tại sao anh lại là anh trai của em, mà không phải là em trai chứ?”
“Tại sao?” Kim Đản Đản không dám nhìn anh, cô sợ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3336202/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.