Vì thế, Lam Tâm Nhuỵ buộc phải cởi cúc áo của Nhậm Hiểu Uyển ra trước ánh mắt trừng lớn tràn đầy tức giận của cô ta. Kim Đản Đản cầm điện thoại quay, tấm tắc nói: “Dáng người quả thực khá tốt, chẳng trách cô lại tự tin như vậy!”
Đôi mắt của Nhậm Hiểu Uyển đỏ bừng, tức giận nhìn cô và Lam Tâm Nhuỵ.
Kim Đản Đản tiếp tục bổ thêm một nhác dao: “Thật đáng tiếc, Tiểu Phong Tử nhà tôi nói không thích kiểu bò sữa như cô!”
Nhậm Hiểu Uyển bị cô làm cho tức giận đến hôn mê bất tỉnh, cô ta cảm giác như chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm giảm đi mười năm tuổi thọ của cô ta.
Kim Đản Đản lắc lắc điện thoại, khẽ liếc mắt nhìn Lam Tâm Nhụy. Cô từ từ bước tới gần, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.
Cô hài lòng nhìn sự sợ hãi trong mắt Tiểu Bạch Liên, khóe miệng khẽ nhếch một cái: “Tự giải quyết cho tốt, nếu lại đến chọc tôi, kết cục của cô cũng sẽ như cô ta!”
Lam Tâm Nhuỵ sợ tới mức ngồi sụp xuống đất. Tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của cô, cô biết Lãnh Tâm Nguyệt chính là Bỉ Ngạn Nở Hoa. Cô vô cùng ghen ghét, liền muốn chia rẽ bọn họ. Dựa vào cái gì mà Lãnh Tâm Nguyệt lại tốt hơn cô chứ!
Bây giờ cô đã biết được Lãnh Tâm Nguyệt đáng sợ như vậy, cô cũng không dám nữa, chỉ hy vọng cô ta sẽ không ghi nhớ để sau này lại tính sổ.
Bên ngoài toilet, những nữ sinh kia vô cùng hoảng sợ vừa chạy vừa thét chói tai, khiến cho mọi người đều chú ý.
Phong Tẫn nghe thấy bọn họ kêu tên Lãnh Tâm Nguyệt, liền hỏi thăm một chút.
Nhưng chỉ nghe thấy câu từ của bọn họ rối loạn: “Quỷ, Lãnh Tâm Nguyệt là quỷ, toilet, cô ta… Cô ta định giết người!”
Phong Tẫn khẽ nhíu mày, nhiều nữ sinh chạy ra từ toilet như vậy, chỉ sợ là chuẩn bị ức hiếp Lãnh Tâm Nguyệt. Vừa nghĩ đến thân hình gầy gò kia của cô, trong lòng liền có chút lo lắng.
Anh nhanh chóng đi về phía toilet, vừa đi đến liền nhìn thấy trong tay Kim Đản Đản đang cầm cây chổi màu xanh lục đứng bên ngoài toilet. Khóe miệng anh mang theo ý cười thầm nghĩ: Không phải là bị dọa sợ rồi chứ?
Anh duỗi tay kéo Kim Đản Đản vào lòng an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi sẽ bảo vệ cô!”
Kim Đản Đản bị phản ứng của anh làm cho đầu óc có chút choáng váng. Cô khẽ giật cây chổi trong tay đang cùng bị anh ôm lấy, ngây thơ mờ mịt ngắt lời nói: “Chuyện đó…Phong thiếu, anh có thể để tôi buông cây chổi ra rồi lại ôm được không?”
Sắc mặt Phong Tẫn nhất thời đen lại, về mặt phá hư bầu không khí, Kim Đản Đản tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Anh buông lỏng Kim Đản Đản ra, Kim Đản Đản tiện tay ném cây chổi đi, cợt nhả nói: “Được rồi, lại đây, anh tiếp tục ôm đi!”
Phong Tẫn: Đột nhiên rất muốn đánh chết cô thì phải làm sao?
Anh trở lại chuyện chính: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Kim Đản Đản kể lại chuyện vừa rồi một chút, cả người cứ như phát bệnh: “Tôi vừa nhìn thấy bọn họ vây lại đây, liền tiện tay cầm lấy cây chổi, tưởng tượng như mình đang ở trong trò chơi. Sau đó, tôi liền cảm nhận được một nguồn lực lượng cường đại, bọn họ bị khí thế uy phong lẫm liệt của tôi dọa chạy!”
Phong Tẫn nhìn cô miêu tả sinh động như thật, cũng biết được vừa rồi vô cùng nguy hiểm, cũng may cô không sao.
Sau đó anh liền có chút xấu hổ. Trong hiện thực, dường như anh cũng không có quen cô, tại sao vừa rồi anh lại lo lắng quan tâm cô như vậy chứ?
Gương mặt của anh lại khôi phục vẻ lạnh băng lần nữa, liền muốn quay người rời đi.
Kim Đản Đản túm chặt góc áo của anh: “Này này này ~ Mọi người mau đến nhìn xem, Phong thiếu hôn người ta xong liền trở mặt không chịu nhận người. Anh ta nói chỉ muốn cảm nhận một chút tư vị hôn môi, anh ta còn nói muốn thử cùng bạn học nam nữa chứ!”
Các bạn học nữ xung quanh có người ghen ghét, có người tỏa sáng hai mắt chờ mong tình yêu nam nam, cũng có cả người hơi chán ghét.
Mà các bạn học nam ai nấy đều bị dọa cho hoảng sợ. Cướp đi người trong lòng bọn họ còn chưa nói, đã vậy còn muốn cướp đi cả nụ hôn đầu của bọn họ, quả thực vô cùng đáng giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]