Kim Đản Đản được bảo vệ kín không kẽ hở, trong lòng của nàng không có bất kỳ sợ hãi nào. Chóp mũi của nàng ngửi mùi thơm ngát trên người hắn giống như cỏ trúc, tim đập vô cùng nhanh.
Hai bên giằng co mười lăm phút đồng hồ, Đế Bắc Minh thu hoạch toàn thắng, Phong Lâm bị ép vào đại lao.
Bây giờ quyền thế đều đã rơi vào trong tay Đế Bắc Minh, hắn thả tất cả người trong hoàng tộc ra, duy chỉ có Hoa Nhược Uyên vẫn còn đang ngồi ở trong phòng giam.
Kim Đản Đản lo lắng nói: “Nhị Hoàng Huynh đâu rồi, tại sao không có thấy hắn?”
Giọng của Đế Bắc Minh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Hắn ngu xuẩn suýt nữa gả ngươi cho người khác, để cho hắn ở trong lao suy nghĩ một thời gian ngắn!”
Kim Đản Đản không vui, trừng mắt hắn: “Này! Đó là hoàng huynh của ta, làm sao ngươi có thể đối với hắn như vậy. Nếu hắn ngồi tù thì ai ngồi ngôi vị hoàng đế này?”
“Bổn vương đến ngồi!” Đế Bắc Minh nhìn nàng.
Kim Đản Đản nhíu mày: “Không được, ngôi vị hoàng đế phải là người của Hoa thị!” Nếu không nhiệm vụ của nàng có thể thất bại.
Đế Bắc Minh nâng cái cằm của Kim Đản Đản lên, đuôi lông mày nhếch lên: “Không phải nàng muốn làm hoàng hậu sao? Vậy bổn vương phải làm Hoàng đế rồi!”
Kim Đản Đản đánh rơi tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Đó là ta dùng kế hoãn binh, còn không phải là vì cứu ngươi sao!”
Trong lúc đó khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/2964776/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.