Mặc Nhiễm không dám nếm thử nữa, nếu như cô tỉnh lại sẽ không dễ giải thích.
Hơn nữa, anh sợ không khống chế được mình, lát nữa người khó chịu chính là anh.
Trong giấc mơ của Kim Đản Đản.
Đó là một nơi rất kỳ lạ, bên cạnh cô là một cậu bé người máy.
Kim Đản Đản nhíu mày: “Chị không thích anh ấy, sao phải bảo vệ chứ?”
Kim Đản Đản tỉnh lại, trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô lau mồ hôi, tay vỗ ngực, sợ hãi một trận nói: “Hóa ra là mơ sao!”
Trong đầu cô lại vang lên âm thanh máy móc đó.
“A…” Kim Đản Đản sợ đến nỗi hét lên một tiếng.
Mặc Nhiễm nằm ngủ bên mép giường bị cô đánh thức, đứng dậy lo lắng hỏi: “Tiểu Mộng, em làm sao vậy, còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cậu bé người máy trong đầu cô nhắc nhở:
Kim Đản Đản sợ hãi một trận mới nuốt lời muốn nói xuống. Bây giờ cô đặc biệt sợ hãi hệ thống quân kỳ lạ này. Nó ở trong đầu cô, nó có thể lấy mạng cô bất kỳ lúc nào.
Nghĩ đến nhiệm vụ mà nó nói, Kim Đản Đản chỉ đành nín nhịn làm theo.
Nhìn Mặc Nhiễm lo lắng cho mình ở trước mặt, cô yếu ớt cười cười: “Em không sao, chỉ là có chút đói thôi. Cảm ơn sự chăm sóc của anh.”
Mặc Nhiễm nhìn đôi môi mở ra đóng lại của cô, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh hôn trộm cô khi cô ngủ say, tai anh hơi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/2964726/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.