Mặc Nhiễm vội vàng đỡ lấy cô ta. Anh nhìn về phía Kim Đản Đản, nhưng lại thấy cô nhìn anh không thể tin nổi. Trên mặt cô đều là thất vọng, tràn đầy nước mắt.
Trong lòng Mặc Nhiễm đau nhói. Anh vừa đỡ Trần Tử Vi vừa đánh đám côn đồ kia. Khi đến bên cạnh Kim Đản Đản, anh đặt Trần Tử Vi sang một bên, lau nước mắt cho Kim Đản Đản, tự trách nói: “Xin lỗi, để em phải sợ hãi lâu như vậy!”
Kim Đản Đản mấp máy môi, nhìn anh, áp xuống một tia không vui trong lòng mình, gượng cười: “Không sao, anh đến thì tốt rồi. Cẩn thận một chút!”
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Mặc Nhiễm đau nhói một trận, anh tin cô sẽ hiểu. Anh trút hết sự khó chịu của mình vào việc đánh lên người những tên côn đồ kia.
Đám côn đồ đó nhanh chóng bị đánh lui. Mặc Nhiễm ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, cơ thể anh khẽ run. Nếu như anh đến muộn một bước, anh thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì.
Anh đặt cằm lên vai cô: “Anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa đâu!”
Ở trong lòng anh, cô vẫn có cảm giác yên tâm kỳ lạ đó.
Không ai chú ý đến, Trần Tử Vi lúc này đang ‘hôn mê’ tuôn rơi nước mắt: Xem ra mọi thứ đều không thể quay trở lại được nữa rồi!
Ngay sau đó, cảnh sát đến bắt mấy tên côn đồ này đi.
Chuyện này điều tra đến trên người thư ký Hàn. Khi cô ta đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/2964698/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.