Edit: Kim
Kẻ có tiền đàng hoàng.
Nam Chi bắt được trọng điểm, “Chẳng lẽ bọn họ không phải là kẻ có đàng hoàng sao?”
Chẳng lẽ ta kết minh hôn sao?
Vẻ mặt Trịnh Quyên sững sờ, “Bọn họ có tiền, con trai của bọn họ cũng rất tốt, chỉ là hơi ngốc, nhưng là người tốt.”
Nam Chi ồ một tiếng, khó trách nha.
Nam Chi ngáp một cái, “Con không gả.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Mày không gả cũng phải gả, bọn tao đã bàn bạc xong rồi.”
“Đó là chuyện của các người, không liên quan đến con.” Nam Chi hoàn toàn không thèm để ý, “Con còn nhỏ, nếu mẹ ép con kết hôn, con sẽ báo cảnh sát.”
“Mày đúng là đồ bất hiếu.” Trịnh Quyên chửi ầm lên, “Trong nhà đã tận tình tận nghĩa với mày, cố gắng bồi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày còn muốn thế nào nữa?”
“Nhà chúng ta đã như vậy, sớm muộn gì mày cũng phải gả cho người ta, còn không bằng thừa dịp còn trẻ tuổi tươi mới, tìm một gia đình tốt mà gả vào.”
Nam Chi cạn lời nói: “Nhưng người này là kẻ ngốc?”
Trịnh Quyên không thèm để ý nói: “Ngốc thì làm sao, sống là vì tiền chứ không phải vì con người, mày cũng thấy rồi đấy, cuộc sống không có tiền gian nan tới cỡ nào.”
“Mày là một cô gái tốt, tới nhà như vậy, người ta sẽ đối xử tốt với mày, sẽ vì áy náy mà cho mày tiền.”
Nam Chi trợn trắng mắt, hỏi: “Cha có biết chuyện này không, cha có biết chuyện con sắp kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3647212/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.