Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi cười tủm tỉm, “Không phải còn có anh sao?”

Hứa Lạc cười nhạo, lúc này em lại tin tưởng tôi, tôi bảo em chạy em không chạy.

Hứa Lạc nói: “Em tin tôi, tôi có thể đưa em ra khỏi đây an toàn.”

Nam Chi nhăn mặt nói: “Nhưng mà tôi không muốn chạy, mệt lắm.”

Hứa Lạc rất muốn nói, sao đột nhiên em lại yếu ớt như vậy!

Hẳn là cô chưa biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hứa Lạc lấy từ trong ngăn kéo ra một ít đồ ăn đưa cho Nam Chi, Nam Chi thong thả ung dung ăn, trong phòng yên tĩnh.

Người ở bên ngoài làm mặt quỷ, “Yên tĩnh như vậy, tên nhóc Hứa Lạc kia chắc là chưa đắc thủ rồi.”

“Phụ nữ ấy mà, chiếm được rồi, sau này sẽ quen thôi.”

Thạch Hướng Minh nói: “Cô gái đó chính là một cô tiểu thư, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, không phải loại phụ nữ mà mày hay tìm.”

Có người khinh thường nói: “Đều là phụ nữ, có gì không giống.”

“Ban đầu người nào chả khóc lóc đòi sống đòi chết, thời gian dài rồi, cũng sẽ thôi.”

Bọn họ nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện càng lúc càng quá đáng.

“Bành……”

Cửa đột nhiên bị người ta đá văng ra, ngay sau đó là một nhóm cảnh sát vọt vào, tay cầm súng hét lên: “Không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm xuống.”

Tất cả mọi người đều mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chỉ đang ăn lẩu, ca hát mà thôi, đột nhiên lại bị bắt?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có người phản ứng nhanh, muốn chạy lập tức bị ấn xuống.

Cảnh sát hỏi: “Cô bé bị các người bắt cóc đang ở đâu?”

Thạch Hướng Minh bị ấn trên mặt đất, vẻ mặt có chút mờ mịt, “Ai, bắt cóc, ai?”

Cảnh sát bắt đầu khám xét phòng, cửa vừa bị đá tung ra, đã nhìn thấy một cậu bé và một cô bé.

Nam Chi lập tức nói: “Là, là tôi, tôi bị bắt cóc.”

Nhìn thấy cảnh sát, trong lòng Nam Chi tràn ngập cảm giác an toàn, mọi người đều có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, không phải cô độc một mình.



Hứa Lạc mờ mịt nhìn Nam Chi, lại nhìn cảnh sát, nhìn thấy cha nuôi cao to vạm vỡ của mình bị ấn trên mặt đất, trong lòng đột nhiên run rẩy.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ở trong lòng Hứa Lạc, cha nuôi là người rất lợi hại, là người rất có tiếng nói, quen biết rất nhiều người.

Nhưng mà, bây giờ cha nuôi đang bị ấn trên mặt đất, trong lòng Hứa Lạc không tự chủ được mà run lên.

Cảnh sát nhìn thấy con tin xem như còn an toàn, không hề hấn gì, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn thấy Hứa Lạc, còn hỏi: “Còn cậu, cậu cũng bị bắt tới đây sao?”

So với cô bé, cậu bé này càng giống bị bắt tới đây hơn, bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập.

Hứa Lạc nhìn cha nuôi, lại nhìn cảnh sát, lúc này, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Thạch Hướng Minh trao đổi ánh mắt với Hứa Lạc, Hứa Lạc gian nan nói với cảnh sát: “Tôi cũng bị bắt cóc.”

Thạch Hướng Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút mất mát.

Đối với những người dấn thân vào giới giang hồ, nghĩa khí thật sự rất quan trọng, nếu anh không có nghĩa khí, người khác tại sao phải nghe theo anh, ngoài đồ ăn thức uống và tiền tài ra, nghĩa khí là thứ làm người ta tin tưởng.

Thạch Hướng Minh không có con ruột, hắn coi Hứa Lạc là người thừa kế của mình.

Lúc này phải giữ lại một phần lực lượng.

Tại sao cảnh sát lại tới?

Còn nói bọn họ là kẻ bắt cóc!

Nam Chi nhìn Hứa Lạc nói dối, Hứa Lạc tránh ánh mắt của Nam Chi, cúi đầu xuống, Nam Chi suy nghĩ một chút, cũng không nói sự thật cho cảnh sát biết.

Cảnh sát đưa nhóm người về đồn cảnh sát, Nam Chi và Hứa Lạc được đối xử tốt hơn nhiều, còn có nước trà để uống.

Trịnh Quyên và Thiện Thành nhanh chóng đến đồn cảnh sát, Trịnh Quyên vừa nhìn thấy Nam Chi, lập tức mắng: “Mày nói xem một ngày mà mày không gây chuyện, thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu có đúng không?”

Trịnh Quyên nhìn Hứa Lạc mặt mũi bầm dập, nhất thời còn chưa nhận ra, cũng không có để ý, bà nói với cảnh sát: “Các anh nhất định phải xử lý bọn chúng thật nặng.”

Nam Chi uống nước trà không nói lời nào, cảnh sát tường thuật lại tình huống cho Trịnh Quyên và Thiện Thành nghe, lúc này hai vợ chồng mới biết được người mặt mũi bầm dập kia là Hứa Lạc.

Trịnh Quyên dùng một loại giọng điệu khủng bố chất vấn Nam Chi: “Có phải mày lại muốn chạy theo cậu ta không?”

Nam Chi lắc đầu, “Con không có nha.”

Thiện Thành lập tức lên tiếng ngắt lời vợ, hỏi cảnh sát: “Tôi muốn biết chuyện này sẽ xử lý thế nào, những kẻ đã bắt cóc con gái tôi sẽ bị xử lý như thế nào?”

Có đôi khi Thiện Thành cảm thấy Trịnh Quyên rất ngu xuẩn, lúc này rồi mà vẫn còn đổ lỗi lên Thiện Tĩnh.



Vốn là bắt cóc, bây giờ lại biến thành bỏ trốn sao?

Người nào bắt cóc người khác nhằm chiếm đoạt tài sản, hoặc bắt cóc người khác làm con tin, sẽ bị phạt tù từ 5 năm tới chung thân, đồng thời cũng bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.

Nếu tình tiết nhẹ, sẽ là phạt tù có thời hạn từ 5 năm tới 10 năm, cũng bị phạt tiền.

Mặc kệ thế nào, nhà tù cũng đang chào đón Thạch Hướng Minh và những người có liên quan.

Thân thể Hứa Lạc run lên, bây giờ Hứa Lạc cùng lắm mới chỉ là một thiếu niên, một đứa trẻ 18 tuổi.

Nghe thấy kết quả này, thân thể Hứa Lạc run rẩy.

Trịnh Quyên nhìn Hứa Lạc, lập tức nói với cảnh sát: “Cậu ta chính là con nuôi của người kia, trong chuyện này nhất định là có sự tham gia của cậu ta.”

Hứa Lạc lập tức ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn Trịnh Quyên, Trịnh Quyên lập tức chỉ vào Hứa Lạc, kêu la với cảnh sát: “Nhìn xem, tên tiểu bụi đời này đang nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế này, chính là hận không thể giết chết tôi.”

“Cậu ta chính là một tên bụi đời, ngày nào cũng quấn lấy con gái tôi, quả thực là không biết xấu hổ.”

Da mặt Hứa Lạc run rẩy co rút, lập tức lao về phía Trịnh Quyên, muốn đánh Trịnh Quyên, Trịnh Quyên hét lên chói tai tránh đi, Hứa Lạc cũng bị cảnh sát đè lại.

Hứa Lạc âm trầm nhìn Trịnh Quyên, “Đồ đàn bà thối tha, tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu.”

Trịnh Quyên bị dọa sợ rồi, trái tim đập thình thịch.

Sau khi định thần lại, Trịnh Quyên ôm ngực, cảm thấy vừa rồi mình quá mất mặt, lại trách móc Nam Chi: “Nhìn xem mày chọc phải loại người gì rồi, mang tai họa tới cho người nhà.”

Trong lời nói của bà tràn đầy oán hận đối với Nam Chi, đem chuyện này đổ lỗi cho Nam Chi.

Nam Chi cảm thấy rất cạn lời, cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu uống trà, khát chết ta rồi, còn rất đói bụng.

Hứa Lạc cũng bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, Hứa Lạc thành thật khai ra, nói cha nuôi hắn không phải là bắt cóc, mà là vì hắn thích Thiện Tĩnh, mới mời Thiện Tĩnh tới làm khách.

Nhưng không biết tại sao cảnh sát lại đến, còn nói bọn họ là bắt cóc, chúng tôi không có bắt cóc.

Cảnh sát nhìn Hứa Lạc nói: “Các người không màng tới việc Thiện Tĩnh có đồng ý hay không, là cưỡng chế bắt cô bé tới, đó chính là bắt cóc, có người đã báo cảnh sát.”

Hứa Lạc vội vàng hỏi: “Là ai đã báo cảnh sát?”

Cảnh sát nhìn Hứa Lạc, “Sao, cậu còn muốn trả thù người báo cảnh sát sao, cậu có biết các người đã phạm tội trái pháp luật hay không?”

Hứa Lạc trầm mặc, một lát sau, hắn vẫn cắn răng nói đó không phải bắt cóc, chỉ là cách làm không đúng, hắn không muốn làm hại Thiện Tĩnh, cũng không nỡ làm tổn thương cô.

Tất cả tự tin của Hứa Lạc đều đến từ cha nuôi, nếu cha nuôi xảy ra chuyện, những người hắn và cha nuôi đã từng đắc tội trước kia sẽ tìm đến trả thù.

Hơn nữa, Hứa Lạc còn muốn trả thù bà mẹ đáng ghét kia của Thiện Tĩnh, đồ đàn bà thối tha làm người ta ghê tởm, mắt chó coi thường người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.