Edit: Kim
Nam Chi cười tủm tỉm, “Không phải còn có anh sao?”
Hứa Lạc cười nhạo, lúc này em lại tin tưởng tôi, tôi bảo em chạy em không chạy.
Hứa Lạc nói: “Em tin tôi, tôi có thể đưa em ra khỏi đây an toàn.”
Nam Chi nhăn mặt nói: “Nhưng mà tôi không muốn chạy, mệt lắm.”
Hứa Lạc rất muốn nói, sao đột nhiên em lại yếu ớt như vậy!
Hẳn là cô chưa biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hứa Lạc lấy từ trong ngăn kéo ra một ít đồ ăn đưa cho Nam Chi, Nam Chi thong thả ung dung ăn, trong phòng yên tĩnh.
Người ở bên ngoài làm mặt quỷ, “Yên tĩnh như vậy, tên nhóc Hứa Lạc kia chắc là chưa đắc thủ rồi.”
“Phụ nữ ấy mà, chiếm được rồi, sau này sẽ quen thôi.”
Thạch Hướng Minh nói: “Cô gái đó chính là một cô tiểu thư, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, không phải loại phụ nữ mà mày hay tìm.”
Có người khinh thường nói: “Đều là phụ nữ, có gì không giống.”
“Ban đầu người nào chả khóc lóc đòi sống đòi chết, thời gian dài rồi, cũng sẽ thôi.”
Bọn họ nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện càng lúc càng quá đáng.
“Bành……”
Cửa đột nhiên bị người ta đá văng ra, ngay sau đó là một nhóm cảnh sát vọt vào, tay cầm súng hét lên: “Không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm xuống.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chỉ đang ăn lẩu, ca hát mà thôi, đột nhiên lại bị bắt?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3632982/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.