Edit: Kim
Hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?”
Nam Chi kinh ngạc hỏi: “Nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành rồi sao?”
Hệ thống nói: “Bản thân Hương Châu rất vừa lòng.”
Muốn nói bi kịch của Hương Châu là do ai tạo thành, giống như liên quan tới tất cả mọi người, lại cũng giống như không liên quan đến ai.
Ít nhất như bây giờ, Hương Châu có thể sống cuộc sống của mình, Hương Châu ở trên thế giới này, là người bình thường nhất, tầm thường nhất, nhỏ bé nhất.
Nam Chi nói: “Vậy được rồi, ca ca, chúng ta tới thế giới tiếp theo, ừm, ta không muốn ở lại thế giới này nữa.”
Hệ thống: “Được.”
Nam Chi rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới tiếp theo, thứ cô nghĩ đến chính là, tàu cao tốc, máy bay, ô tô…….
Cô chạy đi chạy lại tới kinh thành, thật sự quá đủ rồi.
Sau khi định thần lại, Nam Chi đang ngồi trong một phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt viết bài.
Nam Chi bối rối nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang nỗ lực làm bài thi, chỉ có Nam Chi mê mang nhìn xung quanh.
Hơn nữa, các bạn học còn rất lớn.
Nam Chi nhìn tay mình, thon dài, trắng trẻo non mịn, lại cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy nơi đó hơi phồng ra.
Y, lần này ta là một thiếu niên sao?
Là một cô gái mới lớn?
Cô lại sờ tóc mình, rất mượt mà.
Trong lòng Nam Chi wow một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3624793/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.