Edit: Kim
Tin hay không?
Nam Chi nói thẳng: “Ta đương nhiên là không tin, nếu nữ tử có thể cưới thật nhiều chồng, thì nữ tử cũng sẽ không cưới một, sẽ cưới đủ cao lớn, tuấn tú, thư sinh, tướng quân…”
Mọi người đều giống nhau!
Thẩm Gia Văn:......
Hắn dùng biểu cảm như gặp quỷ mà nhìn Nam Chi, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Làm sao ngươi lại có suy nghĩ này?”
Đây là suy nghĩ mà một nữ tử cổ đại nên có sao?
Nam Chi thở dài, “Nhưng mà bây giờ nam tử có thể cưới rất nhiều vợ, nữ tử lại không được.” Rất không công bằng nha.
Thẩm Gia Văn: “Tham lam như vậy?”
Nam Chi gật đầu: “Trong lòng mỗi con người đều có tiểu nhân tham lam, muốn viên mãn, muốn có được tất cả.”
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, lại nhìn Trương Oánh Oánh, cũng không biết là ai dạy hư ai.
Xong rồi, hắn biết ăn nói với ân sư thế nào đây?
Thẩm Gia Văn đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ biến ngẫu bất biến, câu tiếp theo là gì…..”
Nam Chi:???
Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, ta nghe không hiểu!
Thẩm Gia Văn còn nói thêm: “Thiên vương cái địa hổ*……”
(*Thiên vương cái địa hổ: ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên, thổ phỉ hỏi ‘thiên vương cái địa hổ’, Dương Tử Vinh đáp ‘bảo tháp trấn hà yêu’.)
Nam Chi:???
Ngươi có thể nói dễ hiểu một chút không.
Nhìn vẻ mặt mê mang lại có chút tức giận của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3617952/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.