Edit: Kim
Bảo Nam Chi tới kinh thành?
Đừng nói là Nam Chi không muốn, mà ngay cả Hương Châu cũng không muốn, kinh thành chính là nơi đau lòng của Hương Châu.
Ta mới không đi kinh thành đâu.
Lại phải sống cùng mấy công chúa đó, ta không cần.
Thẩm Gia Văn lập tức cùng cha và muội muội rời đi, đoàn người Lý Nghị cũng nhanh chóng biến mất.
Thẩm Gia Văn bỏ ra một số tiền lớn thuê xe ngựa chạy suốt đêm, không dừng lại lấy một khắc.
Ngay cả Thẩm lão đại cũng biết, chiếc thuyền lớn như vậy đậu trên bờ, nếu bọn hải tặc không muốn buông tha cho bọn họ, nhất định sẽ lên bờ tàn sát.
Cho nên cũng chỉ có thể chạy.
Xe ngựa rất đắt, nhưng cũng rất xóc nảy, người ngày thường không say tàu xe như Thẩm lão đại, lúc này cũng mệt muốn chết.
Thuốc viên của Nam Chi lại phát huy tác dụng.
Sắc mặt Thẩm Gia Văn tái nhợt, cơ thể vốn dĩ còn chưa hoàn toàn bình phục, lại dày vò cả một đêm, đến bây giờ, tinh thần còn chưa dám thả lỏng, vẫn luôn căng chặt.
Nam Chi lấy ra một cái bọc từ trong tay nải, mở túi giấy ra, bên trong là một cục sền sệt như gạo nếp to bằng nắm tay, Nam Chi nhéo một viên to bằng đầu ngón tay đưa cho Thẩm Gia Văn, “Văn ca, huynh ăn chút đi, đây là thứ cứu mạng đấy.”
Sở tiểu thư tặng cho Nam Chi một số loại dược liệu quý giá, có hồng sâm, nhân sâm linh tinh, Nam Chi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3566863/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.