Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Người Thẩm gia sao có thể chấp nhận để Thẩm Gia Văn tìm một cô nương trong thôn, một chữ cũng không biết, sau này mang ra ngoài giao thiệp thế nào?

Cháu dâu lớn của Thẩm gia không thể là cái dạng này được.

Bất kể là tương hợp hay trình độ, cô nương trong thôn đều không thích hợp.

Tuy nhiên vẫn có một số địa chủ hương thân vươn cành ô liu, muốn gả con gái cho Thẩm Gia Văn, hơn nữa còn tình nguyện đầu tư cho Thẩm Gia Văn, sau này chính là người một nhà, mọi chi phí học tập của Thẩm Gia Văn, đều do nhạc phụ phụ trách.

Ta ra tiền, ngươi góp sức, cùng nhau phát triển.

Thẩm gia đối với địa chủ hương thân đều không có trực tiếp cự tuyệt, mà là nghe ý kiến của Thẩm Gia Văn.

Nam Chi nói với người Thẩm gia, chưa cần cưới vợ cho Thẩm Gia Văn, sau này Thẩm Gia Văn còn có thể cưới được người tốt hơn.

Bây giờ có cưới cũng có ích lợi gì đâu?

Còn không phải là giống Hương Châu, đến lúc đó bị biếm thành thiếp thất, không thể sống sót trong hậu viện.

Cho dù có chút thủ đoạn, nhưng so với những nữ nhân đó, vẫn là kém hơn.

Bà nội Thẩm rất ngạc nhiên, “Hương Châu, tại sao ngươi lại cảm thấy, Gia Văn có thể cưới được nữ tử có xuất thân cao quý?”

Nam Chi hỏi ngược lại: “Văn ca trông có đẹp không?” Một người xấu xí khó coi, sẽ không có cái gọi là mị lực, sức hút.

Nam Chi cũng thích cái đẹp, ngay cả trẻ con cũng thích nhìn người đẹp.

Bà nội Thẩm gật đầu.

Thẩm Gia Văn thật sự rất đẹp.

Nam Chi còn nói thêm: “Văn ca đọc sách có lợi hại không?”

Bà nội Thẩm gật đầu, “Lợi hại.” Tuổi này có thể thi đỗ tú tài, còn là không được học lớp vỡ lòng từ nhỏ, quả thực là không dễ dàng gì.

Có bao nhiêu người đầu tóc trắng xóa, cả đời còn không vào được sĩ lâm*.

(*Sĩ lâm: giới học thức.)

Nam Chi vỗ tay nói: “Văn ca tốt như vậy, sẽ luôn có người sáng suốt nhận ra anh hùng.”

Bà nội Thẩm vô thức gật đầu, nhưng sau đó lại nhìn Nam Chi nói: “Ngươi không phải không thích Văn ca ngươi sao?”

Nam Chi trợn mắt nói dối, “Ta thích nha, nhưng ta cũng biết hoàn cảnh của mình.”

Ta làm đại phu khá tốt, có thể nuôi sống chính mình.

Nam Chi cảm thấy bụng mình béo lên, hơn nữa, cô đang tới kỳ kinh nguyệt.

Trước kia, vẫn đều không có kinh nguyệt.



Đối với nữ hài, ở tuổi này vẫn chưa có kinh nguyệt đã được tính là muộn.

Quả nhiên là do không đủ dinh dưỡng, Nam Chi bây giờ chỉ có một suy nghĩ, ăn no mặc ấm.

Sẽ không thật sự dựa vào Thẩm Gia Văn, đòi tiền người khác là một chuyện rất khó khăn, nói đến tiền cấp dưỡng, nước mắt Nam Chi đã chảy thành sông, nghĩ lại chuyện cũ mà sợ hãi.

Bà nội Thẩm bị sự ngay thẳng của Nam Chi làm cho nghẹn họng, bà nói: “Hương Châu, ngươi đừng nói những lời như vậy, ngươi không kém cỏi.”

Dù sao, bà nội Thẩm cũng cảm thấy Hương Châu tốt hơn đại đa số cô nương trong thôn, ít nhất là ở khoản tự nhiên hào phóng.

Ở phương diện giao tiếp, Hương Châu thật sự có thể làm được, người trong thôn còn hỏi thăm tình hình của Hương Châu, nếu đã không phải là phu thê, như vậy Hương Châu cũng phải gả cho người khác.

Là muội muội của Thẩm Gia Văn, còn có bản lĩnh xem bệnh, Hương Châu bây giờ chính là con dâu mà cả thôn muốn cưới vào cửa.

Thậm chí còn có địa chủ hương thân thay con trai tới cầu hôn Hương Châu, đại đa số là vì muốn móc nối với Thẩm Gia Văn, rốt cuộc thì ở trong hộ khẩu, Hương Châu cũng là muội muội của Thẩm Gia Văn.

Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng mà lại cùng nằm trên hộ khẩu.

Thẩm Gia Văn nhìn mấy bác gái trước mặt, trực tiếp đẩy con gái vào trong lòng hắn, thật sự có chút cạn lời.

Tuy rằng hắn biết địa vị của người đọc sách ở thời cổ đại rất cao, nhưng cũng không cần đến mức như vậy.

Nhìn mấy cô nương gầy gò yếu ớt này, đều còn rất nhỏ tuổi, Thẩm Gia Văn thật sự rất đau đầu, lập tức uyển chuyển từ chối, vẻ mặt sắc bén, bày ra khí chất của một học giả, có mấy người cảm thấy ngươi thân thiện, sẽ cảm thấy có thể mạo phạm.

Hành vi của Thẩm Gia Văn thực sự khiến thôn dân ngu dốt khiếp sợ, người trong tông tộc Thẩm gia lập tức xử lý cảnh cáo.

Thẩm Gia Văn:……

Bảo ta cưới cô nương trong thôn, còn không bằng cưới Hương Châu đâu.

Về đến nhà nhìn thấy Hương Châu, lại béo hơn một chút, so với mấy cô nương xanh xao vàng vọt trong thôn cũng quá khác biệt, đại khái là vì có so sánh, Thẩm Gia Văn cũng cảm thấy Hương Châu thuận mắt hơn nhiều.

Ở trong giới tài chính, có loại mỹ nào chưa từng thấy qua, nhưng bây giờ, mỹ nữ đều phải so sánh mới nhìn ra.

Nam Chi nhìn thấy Thẩm Gia Văn, nói: “Văn ca, huynh phải cảm ơn ta đấy, có nhiều người muốn làm mai cho huynh như vậy, đều nhờ ta nói với bà nội từ chối giúp huynh.”

Thẩm Gia Văn: “Cảm ơn!”

Nam Chi lập tức xua tay nói: “Không cần cảm tạ, sau này huynh sẽ lấy được khuê nữ của gia đình càng giàu có hơn nữa.”

Thẩm Gia Văn: “…… Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta.”

Nhưng ngươi chính là coi ta là Trần Thế Mỹ.

Cảm thấy ta sẽ cưới nữ nhi nhà quyền quý, không cần ngươi, cho nên ngươi liền trở thành muội muội của ta.

Thật là khó chịu.

Nam Chi: “Ta rất có lòng tin ở huynh, Văn ca, huynh rất tuyệt, huynh muốn làm gì cũng có thể làm được.”

Thẩm Gia Văn ngây người trong nhà mấy ngày, cũng biết được chuyện làm ăn của Nam Chi tốt như thế nào, cơ bản là ngày nào cũng có người xếp hàng chờ khám bệnh.



Không riêng gì thôn này, người của thôn khác cũng tới.

Có nam có nữ, có già có trẻ.

Thẩm Gia Văn có chút nghi hoặc, hỏi bà nội Thẩm: “Y thuật của Hương Châu cao tới vậy sao?”

Bà nội Thẩm: “Không phải là vì y thuật cao siêu, mà là rẻ.”

Không phải ai cũng có tiền tới y quán trong thành, Hương Châu bên này quả thật là rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa những người từng khám ở đây đều nói y thuật của Hương Châu rất tốt, có thể trị khỏi bệnh.

Có thể cho người ta cảm giác nhẹ nhàng đã là tốt rồi, thu rất rẻ, nếu thôn dân có thể tự hái thuốc, còn có thể trừ bớt một phần tiền thuốc men.

Có thể trị bệnh còn trả ít tiền, tại sao lại không tới?

Nếu thật sự không chữa được thì lại tới y quán trong thành sau.

Có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc.

Chờ Nam Chi khám bệnh xong nghỉ ngơi, Thẩm Gia Văn đi tới nói với Nam Chi: “Bây giờ ngươi lấy giá thấp như vậy, sau này ngươi muốn tăng giá rất khó.”

Người tiêu dùng rất nhạy cảm về giá cả.

Là một nhà đầu tư tài chính mạo hiểm, hắn rất nhạy cảm đối với mọi hoạt động kinh tế.

Hơn nữa, ở khu vực này, Hương Châu cơ bản là kinh doanh độc nhất, lại lấy rẻ như vậy, Thẩm Gia Văn cảm thấy đáng tiếc.

Thậm chí còn có một số người chỉ mang đồ ăn tới, một chút nấm, một đồng tiền cũng không đưa, Hương Châu có lời không?

Nam Chi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thẩm Gia Văn, tim Thẩm Gia Văn đập thình thịch, mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong suốt phản chiếu ra hình ảnh của chính mình của Hương Châu, Thẩm Gia Văn lại có cảm giác rất kỳ quái.

Thẩm Gia Văn tỏ vẻ bình tĩnh như thường nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Nam Chi thở dài, “Xem ra huynh đã quên mất, huynh có còn nhớ không, sức khỏe của huynh luôn không tốt, rất dễ ngã bệnh, mỗi lần khám bệnh cho huynh tình hình trong nhà càng thêm xuống dốc, muốn bồi bổ cơ thể cho huynh phải dùng một số loại thảo dược quý hiếm, một mảnh cũng phải dùng rất nhiều tiền.”

Mọi người trong nhà phải nhịn ăn nhịn mặc.

Nam Chi chính là sợ đói.

Về việc kiếm được nhiều tiền, cô cũng không nghĩ tới, chỉ cần có thể ăn no là tốt rồi.

“Tiền thuốc quá đắt, ta liền nghĩ, thu rẻ một chút, gặp phải người bệnh ốm yếu như huynh, cũng không đến mức không sống nổi.”

Thẩm Gia Văn im lặng, nhìn vào đôi mắt trong veo của đối phương.

Chết tiệt!

Ngươi nói như vậy, ta lại có vẻ trần tục, lòng dạ hiểm độc.

Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ngươi đúng là một đại phu có lòng từ bi.”

Nam Chi cười hì hì: “Cảm ơn huynh, ta cũng không vĩ đại như vậy, ta chỉ là muốn ăn no!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.