Edit: Kim
Thẩm Gia Văn lên thành phủ đi thi, bầu không khí trong nhà tương đối ngưng trọng, tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện của Thẩm Gia Văn, nhưng không có ai dám nói ra.
Chỉ có Nam Chi và mấy cái củ cải nhỏ là khá hơn một chút, nên nháo thì nháo, ngày nào cũng tiếp đãi người bệnh.
Nam Chi dùng chữ viết xấu mù của mình ghi lại không ít ca bệnh và phương pháp điều trị.
Thời điểm không có bệnh nhân, thì đi hái thuốc, người Thẩm gia đều cảm thấy, người thoải mái nhất trong nhà lúc này, chắc chắn là Hương Châu.
Sinh hoạt của Hương Châu thật sự rất đơn giản, khám bệnh chữa bệnh hái thuốc ra ngoài chơi, giống như một đứa trẻ.
Người Thẩm gia đều rất hâm mộ Hương Châu, có lẽ người có tay nghề đều là như thế này, cho dù có mất mùa cũng không làm người có tay nghề chết đói.
Nhị phòng và tam phòng Thẩm gia đều dặn dò mấy đứa trẻ nhà mình phải chăm chỉ học y thuật với Hương Châu, học xong rồi có thể vô ưu vô lo giống Hương Châu, hoàn toàn không lo lắng mình không có cơm ăn.
Vì Hương Châu, thức ăn của Thẩm gia cũng được cải thiện, mọi người tới khám bệnh, đều sẽ tặng đồ, không phải đưa tiền thì cũng là đưa thức ăn, thậm chí còn có cả thức ăn mặn.
Làm người Thẩm gia hâm mộ muốn chết rồi, khó trách y quán lại làm ăn tốt như vậy, người ăn ngũ cốc thô, đều sẽ sinh bệnh, nhiều hay ít đều có chút tật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3562953/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.