Edit: Kim
Con rắn độc thò ra trước mặt Nam Chi và mấy đứa trẻ, bọn nhỏ sợ tới mức run bần bật, Nam Chi bảo chúng không được cử động.
Nam Chi niệm chú, “Đi mau, đi mau, ngươi không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới ngươi.”
“Đừng làm hại chúng ta, chúng ta cũng không làm hại ngươi.”
Nọc rắn độc rất khủng bố, Nam Chi cảm thấy mình không có năng lực giải độc rắn.
Nam Chi lẩm nhẩm lầm nhầm, con rắn kia thong thả bò đi, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng, mấy đứa trẻ cũng không dám cử động.
Một lúc lâu sau mới òa khóc, oa oa oa, khụt khịt nói: “Hù chết ta rồi, làm ta sợ muốn chết.”
Nam Chi cũng chỉ là một đứa trẻ, bây giờ còn phải ra dáng chị lớn an ủi bọn chúng.
Xuyên Tử nhị phòng sùng bái nhìn Nam Chi, “Hương Châu tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, vậy mà con rắn lại nghe lời tỷ nói.”
Nam Chi nhận được lời khen ngợi, nhưng cũng không chấp nhận lời khen quá mức như vậy, cô nghiêm túc nói với Xuyên Tử: “Không phải, rắn không nghe hiểu tiếng người, sao có thể nghe lời ta.”
Xuyên Tử vò đầu, “Ồ, đệ biết rồi.”
Hệ thống nói: “Ngươi quên ngươi có một cái danh hiệu ‘người gần gũi động vật’ rồi sao, có thể xoa dịu động vật đang hung hãn với tỷ lệ nhất định, ngươi đạt được ở thế giới biến thành hổ.”
Nam Chi: “A, có cái này sao?” Làm sao ta lại không biết vậy?
Hệ thống: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3562098/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.