Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Con rắn độc thò ra trước mặt Nam Chi và mấy đứa trẻ, bọn nhỏ sợ tới mức run bần bật, Nam Chi bảo chúng không được cử động.

Nam Chi niệm chú, “Đi mau, đi mau, ngươi không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới ngươi.”

“Đừng làm hại chúng ta, chúng ta cũng không làm hại ngươi.”

Nọc rắn độc rất khủng bố, Nam Chi cảm thấy mình không có năng lực giải độc rắn.

Nam Chi lẩm nhẩm lầm nhầm, con rắn kia thong thả bò đi, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng, mấy đứa trẻ cũng không dám cử động.

Một lúc lâu sau mới òa khóc, oa oa oa, khụt khịt nói: “Hù chết ta rồi, làm ta sợ muốn chết.”

Nam Chi cũng chỉ là một đứa trẻ, bây giờ còn phải ra dáng chị lớn an ủi bọn chúng.

Xuyên Tử nhị phòng sùng bái nhìn Nam Chi, “Hương Châu tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, vậy mà con rắn lại nghe lời tỷ nói.”

Nam Chi nhận được lời khen ngợi, nhưng cũng không chấp nhận lời khen quá mức như vậy, cô nghiêm túc nói với Xuyên Tử: “Không phải, rắn không nghe hiểu tiếng người, sao có thể nghe lời ta.”

Xuyên Tử vò đầu, “Ồ, đệ biết rồi.”

Hệ thống nói: “Ngươi quên ngươi có một cái danh hiệu ‘người gần gũi động vật’ rồi sao, có thể xoa dịu động vật đang hung hãn với tỷ lệ nhất định, ngươi đạt được ở thế giới biến thành hổ.”

Nam Chi: “A, có cái này sao?” Làm sao ta lại không biết vậy?

Hệ thống: “Ngươi có thể xem lại tư liệu của mình, bằng không ngươi có thứ đồ gì có thể sử dụng được cũng không biết.”

Nam Chi: “Ta biết rồi, trở về ta sẽ xem.”

Nam Chi lại nói với Xuyên Tử: “Đệ nói đúng, ta cảm thấy rắn có thể hiểu được lời ta nói.”

Xuyên Tử:???

Cho nên, rốt cuộc là tỷ có ý gì?

Nam Chi cảm thấy mình có danh hiệu này, đi vào núi có thể an toàn hơn một chút, gặp phải động vật nguy hiểm phải chạy thật nhanh, tuyệt đối không lấy cứng chọi cứng.

Chuyện về rắn độc, bọn nhỏ về nhà cũng không có nói ra, nếu nói, người nhà có thể sẽ không cho bọn chúng ra ngoài.

Bọn chúng còn muốn đi theo Hương Châu tỷ tỷ vào trong núi chơi đấy, Hương Châu tỷ tỷ biết rất nhiều thứ, biết quả dại nào có thể ăn, cái gì không được ăn.

Đương nhiên là Nam Chi biết rồi, rốt cuộc cô cũng coi việc trở thành người rừng là đường lui, cần phải biết trong núi thứ gì có thể ăn, thứ gì không thể ăn.

Thẩm Gia Văn về đến nhà, vừa đẩy cửa lớn ra đã ngửi thấy mùi dược liệu, trong lòng hắn giật thóp, ai ngã bệnh vậy, mùi dược liệu nồng như vậy.



Nhưng nhìn thấy đủ các loại dược liệu nằm trên rổ phơi ngoài sân, những thứ này đều là Hương Châu làm sao?

Thẩm đại tẩu nhìn thấy con trai đứng ở cửa, lập tức nở nụ cười, chỉ là khuôn mặt có chút chua xót, Thẩm Gia Văn lập tức cảm nhận được.

Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, con về rồi.”

Mặc dù trong lòng Thẩm Gia Văn có không kiên nhẫn, nhưng vẫn để mặc mẹ lải nhải đủ các loại quan tâm, trên mặt hắn cũng không hề có chút bực bội.

Chờ đến khi mẹ nói xong, Thẩm Gia Văn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, con thấy mẹ không được vui?”

Thẩm đại tẩu nghe lời con trai nói, nước mắt lưng tròng, ồm ồm nói: “Gia Văn, con sẽ không thể có đệ đệ, muội muội.”

Thẩm Gia Văn:???

Lại liên quan gì tới đệ đệ muội muội?

Chẳng lẽ là phu thê bọn họ không thể có đứa con thứ hai, vì thế mà khóc?

Thẩm đại tẩu nói: “Thân thể cha con có chút vấn đề.”

Hai phu thê bớt chút thời gian lên trấn một chuyến, tìm y quán của lão đại phu nhìn một chút.

Lão đại phu xem cho Thẩm đại tẩu trước, nói không có vấn đề gì lớn, nhưng cần bổ sung dinh dưỡng, uống chút thuốc, cơ thể mẹ dưỡng tốt rồi, đứa trẻ mới có thể khỏe mạnh được, cũng dễ sinh con.

Thời điểm xem cho Thẩm đại lang, lại là nhíu mày, lại bắt mạch thêm lần nữa, thời gian bắt mạch rất dài, lúc này, đã có thể nhìn ra, người có vấn đề là Thẩm đại lang.

Thẩm đại lang lập tức muốn rút tay lại, như con đà điểu vùi đầu vào trong cát, liên tục nói: “Không xem nữa, ta không xem nữa.”

Đại phu nhìn Thẩm đại lang bằng ánh mắt đồng tình, nghe hai phu thê nói đã có một đứa con trai, đại phu nói quả thực rất may mắn, vô cùng may mắn.

Muốn có thêm một đứa cũng không phải chuyện dễ dàng, bệnh này không dễ trị.

Chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng cơ thể, bằng không sinh đứa trẻ ra cũng sẽ yếu ớt.

Nếu là thời hiện đại, vấn đề của Thẩm đại lang chính là tinh trùng chết, thiếu tinh trùng, hoặc tinh trùng yếu.

Thẩm đại tẩu thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng rơi vào khổ sở, không thể có con được nữa.

Thẩm Gia Văn nghe xong, nghiêm túc nói: “Mẹ, cho dù không có thêm đứa con khác, con cũng sẽ nỗ lực cho mọi người được sống tốt.”

Thẩm đại tẩu nói thẳng: “Gia Văn, ta không yêu cầu con phải trở thành người lợi hại tới cỡ nào, chỉ cần con còn sống là được.”

Xác định mình không thể có thêm đứa con khác, sự sống của đứa con duy nhất càng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.



Thẩm Gia Văn gật đầu, “Tâm ý của mẹ, con đều hiểu.”

Bảo Thẩm Gia Văn từ bỏ phấn đấu, là không thể nào, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ thân thể của mình.

Bảo Thẩm Gia Văn sống như một người bình thường, không bò lên trên, là chuyện không thể nào.

Thẩm Gia Văn có tham vọng rất lớn, đặc biệt là sau khi xuyên không, càng không thể không làm gì.

Thẩm Gia Văn hỏi: “Tại sao hai người lại nghĩ đến chuyện đi xem đại phu?”

Nhiều năm như vậy cũng không đi xem qua, như thế nào lại đột nhiên đi xem.

Thẩm đại tẩu nói: “Hương Châu có một chút y thuật.” Tuy rằng không nhiều lắm.

Thẩm Gia Văn nhướng mày, “Là nàng nhìn ra cha có vấn đề sao?”

Một nữ tử còn chưa xuất giá, nói như vậy, cho dù Thẩm Gia Văn là đàn ông, cũng biết đây là một chuyện kinh hãi thế tục.

Thẩm đại tẩu lắc đầu, “Không phải, là đại phu trên trấn nhìn ra.”

Thẩm Gia Văn ồ một tiếng, khóe mắt nhìn thấy Thẩm đại lang đang nhìn lén qua khe cửa.

Thẩm Gia Văn lập tức nói: “Mẹ, chuyện sinh con, không thể nói là chuyện của mẹ, cũng không thể nói là tại cha, đây là vấn đề duyên phận.”

“Nếu hai người thật sự có vấn đề, thì con cũng sẽ không được sinh ra, sẽ ổn thôi, con tin con sẽ có đệ đệ, muội muội.”

“Kẽo kẹt……”

Có tiếng đóng cửa rất nhẹ, cánh cửa được đóng lại.

Thẩm đại tẩu cũng cảm thấy là như thế, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Thẩm Gia Văn an ủi Thẩm đại tẩu một lúc, sau đó đi tới nhà bếp tìm Nam Chi.

Nam Chi nhìn thấy Thẩm Gia Văn, vui vẻ chào hỏi, nhìn Thẩm Gia Văn bằng đôi mắt lấp lánh thỏi vàng.

Thẩm Gia Văn đưa cho Nam Chi mấy khối bạc vụn, hình như là một lượng bạc, Nam Chi lập tức cầm lấy, trong lòng tính toán sẽ chia cho đám nhóc một phần.

Nấm là mọi người cùng nhau đi hái.

Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, Nam Chi cười tủm tỉm cảm ơn hắn, “Cảm ơn Văn ca, Văn ca huynh giỏi quá.”

Lợi dụng Thẩm Gia Văn cũng có thể có được ngày lành, chỉ cần không làm thiếp của Thẩm Gia Văn, sống trong một cái hậu viện trong đó toàn các quý nữ, có bao nhiêu khổ sở càng không cần phải nói.

Thẩm Gia Văn quyền cao chức trọng ngày càng bận rộn, nữ nhân trong hậu viện càng ngày càng nhiều, lần lượt có những bông hoa lộng lẫy quý giá, ai thèm quan tâm đến một cây cỏ dại, một cây cỏ dại kẹt giữa một rừng hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.