Edit: Kim
Sau khi kết hôn với Phong Vân Đình, hai mẹ con Khổng Chân vẫn luôn là một cái xương mắc trong cổ họng Lăng Kiều, vô cùng khó chịu.
Bây giờ, đứa nhỏ này còn sống, Khổng Chân cũng không bị bắt vào tù, vẫn sống tốt, còn đang muốn bồi dưỡng người hòng Đông Sơn tái khởi.
Có thể nói, là vô cùng ngoan cường, ngoan cường đến mức Lăng Kiều đã mất kiên nhẫn cùng oán hận, tại sao cô không chết đi.
Một con quái đánh mãi không chết, làm người ta bực bội.
Nếu Khổng Chân là một con quái vật đứng chặn trên con đường hạnh phúc của Lăng Kiều, như vậy con quái vật này có sức phòng thủ cực cao, có làm thế nào cũng không chết, không ai có thể làm gì được.
Còn có vận mệnh, đã kết hôn với Phong Vân Đình, Lăng Kiều cảm thấy mình chỉ là một cô vợ cả pháo hôi, tới cuối cùng cái pháo hôi này cũng phải nhường đường cho Khổng Chân.
Lăng Kiều do dự một chút, vẫn đi đánh tiếng một chút.
Thời điểm Sở Tích lại đưa Tống Uyển tới đoàn làm phim, đều bị trả lời là đã đủ người, không cần người.
Một hai lần thì cũng thôi, nhưng bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, Sở Tích cũng hiểu ra, hắn nói với Tống Uyển: “Cô trở về tìm Khổng Chân đi, nói với Khổng Chân một câu, cô ta sẽ biết.”
Khổng Chân sẽ hiểu, trong lòng cô cũng hiểu, gặp được Lăng Kiều, Tống Uyển cảm thấy Lăng Kiều ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong màn ảnh, nhưng Phật hệ điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3555834/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.