Edit: Kim
Lời tốt đều là do cô nói.
Dù sao thì cô cũng phải là người vô tội.
Chuyện tốt đều là do cô làm, chuyện xấu đều là do người khác đúng không.
Khổng Chân thừa nhận mình ti tiện, dã tâm bừng bừng, vì một số mục đích, có thể không từ thủ đoạn, lợi dụng thủ đoạn, thậm chí là lợi dụng bản thân mình để có được thứ mình muốn.
Ước chừng những người như cô sẽ không được người ta yêu thích.
Bộ dạng tiến lên của cô làm người ta sợ hãi, Khổng Chân mở rộng các mối quan hệ, kết duyên lành, tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, cho dù là quan hệ lợi ích, thì đó cũng là mối quan hệ tốt.
Nhưng xét về đạo đức giả, Lăng Kiều cực kỳ đạo đức giả, lúc nào cũng phải làm người tốt, là người ngây thơ trong sáng, biểu hiện phúc hậu vô hại, phù hợp với hình tượng người tốt trong mắt người khác, nhưng lại làm điều xấu.
Ước chừng là muốn đứng trên đạo đức để chỉ trích người khác.
Đến cả nội tâm của mình Lăng Kiều cũng không dám thừa nhận.
Được rồi, không ai muốn thừa nhận mình là người xấu cả.
Khổng Chân cũng không muốn nói gì với Lăng Kiều thêm nữa, nói không hợp, nửa câu cũng là lãng phí.
Những gì nên khuyên cô đã khuyên, nên làm đã làm, coi như là tích đức cho mình, cũng không phải con cô chịu tổn thương.
Quá xem trọng địa vị của mình ở trong lòng Phong Vân Đình, cũng quá xem trọng tác dụng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3553853/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.