Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Lời tốt đều là do cô nói.

Dù sao thì cô cũng phải là người vô tội.

Chuyện tốt đều là do cô làm, chuyện xấu đều là do người khác đúng không.

Khổng Chân thừa nhận mình ti tiện, dã tâm bừng bừng, vì một số mục đích, có thể không từ thủ đoạn, lợi dụng thủ đoạn, thậm chí là lợi dụng bản thân mình để có được thứ mình muốn.

Ước chừng những người như cô sẽ không được người ta yêu thích.

Bộ dạng tiến lên của cô làm người ta sợ hãi, Khổng Chân mở rộng các mối quan hệ, kết duyên lành, tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, cho dù là quan hệ lợi ích, thì đó cũng là mối quan hệ tốt.

Nhưng xét về đạo đức giả, Lăng Kiều cực kỳ đạo đức giả, lúc nào cũng phải làm người tốt, là người ngây thơ trong sáng, biểu hiện phúc hậu vô hại, phù hợp với hình tượng người tốt trong mắt người khác, nhưng lại làm điều xấu.

Ước chừng là muốn đứng trên đạo đức để chỉ trích người khác.

Đến cả nội tâm của mình Lăng Kiều cũng không dám thừa nhận.

Được rồi, không ai muốn thừa nhận mình là người xấu cả.

Khổng Chân cũng không muốn nói gì với Lăng Kiều thêm nữa, nói không hợp, nửa câu cũng là lãng phí.

Những gì nên khuyên cô đã khuyên, nên làm đã làm, coi như là tích đức cho mình, cũng không phải con cô chịu tổn thương.

Quá xem trọng địa vị của mình ở trong lòng Phong Vân Đình, cũng quá xem trọng tác dụng của đứa trẻ.

Đứa trẻ, một đứa trẻ nhỏ yếu lại có lợi ích gì đâu.

Người lớn còn không thể giải quyết được sự việc, đứa trẻ có thể làm được sao?

Nam Chi:…… Ca ca có thể làm được nha, hệ thống ca ca có thể làm được.

Khổng Chân không ngờ, mình thật lòng khuyên bảo Lăng Kiều, kết quả, Lăng Kiều trở tay lập tức đăng đoạn ghi âm cuộc điện thoại lên mạng.

Hơn nữa còn trải qua biên tập cắt nối, thật thật giả giả, nghe đoạn ghi âm này, chỉ có một thông tin, Khổng Chân gọi điện thoại cho Lăng Kiều nói Lăng Kiều không được giữ lại đứa trẻ này.

Sợ đứa nhỏ này sẽ tranh giành cưng chiều với con của Khổng Chân.

Khổng Chân:???

Có cần tôi phải cảm ơn cô không?!

Cô đều đã rời khỏi cái giới giải trí này, đã không thể tranh giành tài nguyên với Lăng Kiều, là tình địch, nhưng cũng không tới mức như vậy đi.

Tôi là thật lòng, lấy kinh nghiệm của một người từng trải mà đưa ra lời khuyên, cô không tiếp thu cũng thôi đi, tại sao còn vạch trần tôi?

Khổng Chân:……Kiếp trước bà đây đào phần mộ tổ tiên nhà cô lên sao.

Mọi người đều bị cuốn vào sự cạnh tranh, bởi vì cạnh tranh có người thắng kẻ thua, có người thắng tất có kẻ bại, người thắng mới có thể sống.



Tất cả mọi người đều là kẻ địch cạnh tranh, mọi người đều không thể chúc phúc cho thành tựu cùng hạnh phúc của người khác, chỉ có thờ ơ thậm chí còn ghen ghét.

Lăng Kiều vẫn luôn coi Khổng Chân là kẻ địch mà cạnh tranh, đặc biệt là vì mạng sống.

Chuyện trên đời, nhân quả tuần hoàn, là Phong Vân Đình làm chuyện quá đáng với Lăng gia, đối với Lăng Kiều mà nói, lại đem hết nhân quả ném tới trên người Khổng Chân.

Có lẽ trong chuyện này Khổng Chân và Khổng Nhan là người được lợi, nhưng cũng không có bao nhiêu, Khổng Nhan thật sự đã chết, mới có Nam Chi và hệ thống.

Có thể trở thành con của nam nữ chính, bản thân Khổng Nhan cũng có một chút may mắn và công đức trên người.

Lăng Kiều lại khăng khăng hủy diệt một nữ chính, lại xem nhẹ một cái nam chính, nam chính lại là trung tâm bất hạnh của tất cả mọi người.

Là nguồn gốc của tội lỗi.

Cô lựa chọn hủy diệt Khổng Chân, mà bản thân lại tiếp cận với nguồn gốc của tội lỗi.

Nếu có thể lợi dụng thì đúng là không còn gì tốt hơn, lợi dụng Phong Vân Đình, nhưng đáng tiếc, không thể nắm bắt được.

Tại sao Lăng Kiều lại tung ra đoạn ghi âm, đại khái là vì muốn cứu vãn lại hình tượng của mình trong lòng công chúng.

Người không quan tâm thì thoải mái, người quan tâm lại bối rối, tay chân luống cuống, luôn muốn nắm lấy thứ gì đó, ngược lại là càng làm nhiều càng sai nhiều.

Cư dân mạng ôm dưa gặm, đây là loại cốt truyện gì nha, cuộc chiến tranh giành sủng ái của người thừa kế trong hậu cung sao?

Kế tiếp có phải là tiết mục sảy thai sinh non không?

Cho nên, tất cả các cuộc chiến, hai người đấu đến tôi sống cô chết, đều là vì người đàn ông Phong Vân Đình sao?

Chậc chậc chậc, Phong Vân Đình đúng là được đối xử như hoàng đế.

Phải đánh tới đánh lui mới đã mắt, vì vậy mọi người lại hướng ánh mắt về phía Khổng Chân, hy vọng Khổng Chân đáp lại, nhìn hai mỹ nữ vì một người đàn ông mà cắn xé.

Đã là thời đại nào rồi còn có tiết mục như vậy, quả thực là đi ngược lại lịch sử.

Khổng Chân nhìn đoạn ghi âm, do dự không biết có nên đăng lên hay không, nếu tung ra nhất định Phong Vân Đình sẽ tức giận muốn chết.

Lăng Kiều cũng quá sốt ruột, quá hoảng loạn, chẳng lẽ cô ta có thể ghi âm, cô lại không thể ghi âm?

Khổng Chân đã bị Lăng Kiều dùng mấy thủ đoạn nhỏ làm cho ghê tởm quá nhiều lần, có là đứa ngốc thì cũng phải biết đề phòng.

Lăng Kiều đã mất đi vẻ thản nhiên điềm tĩnh, Khổng Chân cảm thấy cô chẳng qua cũng chỉ có như thế.

Trước kia làm sao cô có thể bị một người như vậy đánh tới bầm dập.

Ồ, không phải là Lăng Kiều, mà là người nắm giữ tài nguyên và quyền lực khổng lồ đứng sau Lăng Kiều.

Thất bại là bởi vì một câu ‘thuận ta thì sống, trái ta thì chết’ của người có quyền lực to lớn đó.

Mà không phải bởi vì Lăng Kiều, Lăng Kiều chỉ có thể lợi dụng người có quyền điều phối quyền lực và tài nguyên này.

Ở lúc Lăng Kiều không còn có thể lợi dụng được người có quyền lực này nữa, Lăng Kiều chỉ còn là Lăng Kiều.

Giống như bây giờ!



Phong Vân Đình đã không cho cô chi phối nữa.

Sự tùy hứng trên người cô, là được người khác cho, một khi người khác thu hồi, cô sẽ không còn.

Khổng Chân cảm thấy mình và Lăng Kiều đều giống nhau, đều bị giao cho quyền lực và tài nguyên, khi quyền lực và tài nguyên đã không còn, trong tay các cô không còn một tấc sắt.

Hai người tay không tấc sắt tranh đấu, đấm đá nhau.

Thật là buồn cười!

Khổng Chân do dự, nhìn đoạn ghi âm trong điện thoại, do dự không biết có nên đăng lên hay không.

Cô vậy mà lại có cảm giác thương hại với Lăng Kiều, đầu óc cô đúng là không được minh mẫn lắm.

Nhìn đứa trẻ chơi đùa với gấu bông nhỏ, Khổng Chân đột nhiên hỏi: “Nhan Nhan, nếu có người làm tổn thương con, con lại có thể đánh trả, con sẽ làm thế nào, con phản kích hay là tha thứ?”

Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, không thèm để ý nói: “Con muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó, con có năng lực nha.”

Nam Chi lại hỏi: “Vậy mẹ có tức giận không, nếu tức giận thì phản kích, nếu không tức giận, thì không phản kích.”

Tư duy của đứa trẻ rất đơn giản.

Khổng Chân xoa đầu Nam Chi, nheo nheo mắt, đột nhiên nói với Nam Chi: “Con còn muốn tiền cấp dưỡng không?”

Nói đến tiền cấp dưỡng, Nam Chi lại phát sầu, “Từ bỏ, con đã từ bỏ.”

Không nói tới chuyện này, cô còn có thể làm một đứa trẻ vui vẻ.

Khổng Chân nói: “Mẹ sẽ lấy cho con.”

Nam Chi khó hiểu nhìn Khổng Chân, Khổng Chân nở nụ cười, vừa xinh đẹp vừa giảo hoạt.

Khổng Chân đáp lại, cũng đăng một đoạn ghi âm, nhưng đoạn ghi âm này, Khổng Chân chỉ cắt đoạn ngắn mình phỉ nhổ vì Phong Vân Đình không đưa tiền cấp dưỡng, không cắt đoạn xung đột với Lăng Kiều.

Mọi người: Ồ, ừm, hả??!!

Đã nghĩ tới đủ loại hình ảnh yêu hận tình thù, nhưng trăm triệu lần không ngờ, lại như thế này.

Quá kỳ diệu, thực kinh ngạc!

Tình địch khuyên mình phá thai, là vì cái gì, là bởi vì cha của đứa trẻ không đưa tiền cấp dưỡng?

Không đưa tiền cấp dưỡng?

Đây là cái góc độ kỳ quái nào?

Đột nhiên cảm thấy người phụ nữ Khổng Chân này thật thẳng thắn, cũng làm cho người ta không nói được lời nào.

Trong đoạn ghi âm kia căn bản không có đoạn này, chính là khiển trách Khổng Chân không cho cô sinh đứa trẻ ra.

Mọi người nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy vướng mắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.