Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Sắc mặt Lăng Kiều trắng như ma, u oán tuyệt vọng nhìn Phong Vân Đình, hai người đều im lặng nhìn đối phương, cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Trong lòng Lăng Kiều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thật sự đối diện với Phong Vân Đình, tất cả những từ ngữ đó như khối băng đọng lại trong lòng cô, một câu cũng không nói nên lời.

Chỉ cảm thấy từng đợt sóng khổ sở dâng lên trong lòng.

Lăng Kiều à, Lăng Kiều, rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy, tại sao bây giờ mày lại biến thành bộ dạng này?

Cho dù có đi tìm Phong Vân Đình thì có thay đổi được gì đâu.

Kỳ vọng một chút lòng thương hại của hắn, nhưng hắn đều đã làm, làm sao có thể có chút thương hại?

Trong phòng làm việc là một mảnh im lặng, thậm chí là im lặng chết người, Phong Vân Đình phá vỡ sự im lặng, “Nhìn sắc mặt của em không được tốt, cần phải nghỉ ngơi, em về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Lăng Kiều nhìn vào Phong Vân Đình một cái thật sâu, xoay người đi rồi, vội vàng chạy tới, lại không nói lấy một câu.

Nói nhiều cũng là nhạt nhẽo, đều vô dụng.

Ra khỏi công ty Phong Vân Đình, Lăng Kiều bật khóc gọi điện thoại cho mẹ, nói muốn tới bệnh viện phá thai.

Đã như vậy rồi, cô và Phong Vân Đình sẽ không thể có tương lai.

Lăng Kiều khóc tới mức rối tinh rối mù, sâu sắc cảm thấy mình rất ngu xuẩn, cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, cho rằng mình biết cốt truyện, có được bàn tay vàng là tiên tri.

Lòng người khó lường, cho dù là nhân vật trong sách, cũng sẽ chém giết.

Người phụ nữ Khổng Chân kia, lúc này Lăng Kiều không thể không thừa nhận, cô ta thật sự tàn nhẫn.

Có thể kết hôn với một người đàn ông như Phong Vân Đình, hơn nữa nhìn còn rất hạnh phúc, sự kiên trì và tàn nhẫn trong đó là không thể tưởng tượng được.

Cô không bằng Khổng Chân.

Nếu Khổng Chân có thể ngụy trang trước mặt Phong Vân Đình cả đời, càng không thể tưởng tượng được.

Cho dù cô có bàn tay vàng là tiên tri, cô cũng không thể trở thành nữ chính.

Mọi thứ trước đây đều quá tốt đẹp khiến cô lóa mắt, cho rằng mọi người xung quanh đều là người tốt, ai cũng yêu mến cô.

Ngay cả Phong Vân Đình cũng để tâm đến cô, làm cô cảm thấy, thay đổi không phải là chuyện khó.

Nhưng mà, một khi xảy ra chuyện gì, những cưng chiều và đoàn kết này đều sụp đổ, trở nên vô cùng tồi tệ.

Mọi thứ từng có trước đó đều trở nên xấu xí không thể nhận ra.



Mà khi Lăng Kiều nằm trên bàn mổ, cô lại hối hận, tỏ vẻ muốn ra ngoài để bình tĩnh lại một chút, ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, Lăng Kiều không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bây giờ Lăng Kiều đã ngồi trên lưng cọp không dễ leo xuống, nếu thật sự để đứa trẻ này biến mất, cô và Phong Vân Đình sẽ không còn liên hệ.

Không phải vì tình cảm, mà là vì không còn con bài nào có thể trói buộc Phong Vân Đình được nữa.

Việc Phong Vân Đình đối phó với Lăng gia càng thêm không kiêng nể gì.

Hắn có thể nương tay với Lăng gia một chút, đều là vì đứa trẻ này.

Nhưng nếu giữ đứa trẻ này lại, tương lai sẽ ra sao, Phong Vân Đình sẽ thật sự yêu thương đứa nhỏ này, quan tâm tới đứa nhỏ này sao?

Khổng Nhan cũng là một đứa trẻ như thế này.

Con của cô có thể tốt hơn Khổng Nhan sao?

Lăng Kiều không biết, không chắc chắn lắm.

Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, nếu không có chuyện gì xảy ra, cô và Phong Vân Đình sẽ không như vậy, sẽ hòa thuận.

Mẹ Lăng khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Kiều, phá bỏ đứa trẻ này đi thôi.”

Là phụ nữ, mẹ Lăng biết hiện tại và tương lai, Lăng Kiều sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Hơn nữa, Lăng Kiều còn có thể kết hôn với Phong Vân Đình hay không.

Nếu Lăng gia sụp xuống, Phong Vân Đình sao có thể kết hôn với Lăng Kiều, đứa nhỏ này có khả năng sẽ trở thành con riêng.

Cùng một cấp bậc với đứa con của con hát đó.

Cả đời con gái sẽ bị hủy hoại.

Trong lúc Lăng Kiều đang do dự, điện thoại di động của mẹ Lăng vang lên, bà nhận điện thoại, không biết bên kia nói cái gì, sắc mặt của mẹ Lăng càng thêm ngưng trọng, thời điểm cúp điện thoại, hai mắt đã rưng rưng, “Anh cả con gọi điện thoại tới, nói giữ đứa trẻ lại.”

Vẻ mặt Lăng Kiều lạnh lùng, thậm chí còn bình tĩnh nói: “Có phải anh cả nói, tương lai có thể dựa vào đứa trẻ này để xoay người?”

Mẹ Lăng thở dài nói: “Ý của anh trai con là chừa lại một con đường, dù sao thì đứa nhỏ này cũng là con của Phong Vân Đình.”

“Mối quan hệ giữa bọn họ không thể chặt đứt.”

Lăng Kiều gật đầu, lau lau nước mắt nói: “Con biết rồi, vậy giữ đứa trẻ này lại.”

Có lẽ Lăng gia sẽ lợi dụng đứa nhỏ này để làm cái gì đó với Phong Vân Đình, trong lòng Lăng Kiều cảm thấy khổ sở, nhưng so với Phong Vân Đình, Lăng Kiều chọn Lăng gia.

Lăng gia cho cô rất nhiều thứ, giữa Lăng gia và Phong Vân Đình, cô kiên định chọn Lăng gia.



Phong Vân Đình cũng sẽ không chấp nhận con gái của Lăng gia.

Sau khi hạ quyết tâm nuôi đứa trẻ này, Lăng Kiều tạm thời rút khỏi giới giải trí, chờ sinh đứa trẻ xong sẽ quay lại.

Hơn nữa, việc Lăng Kiều chưa kết hôn đã có con, sẽ gây ra một số rắc rối, giống như trước kia Khổng Chân bị bao nuôi, chưa kết hôn đã có con.

Khổng Chân gây tranh cãi, Lăng Kiều cũng sẽ như vậy.

Lăng Kiều, Phật hệ cá mặn đoàn sủng nổi tiếng, đã không còn hoạt động trước màn ảnh, Lăng Kiều đưa ra thông báo nói mình muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau này gặp lại.

Là nhân vật của công chúng, bất luận có làm cái gì cũng sẽ bị người ta chỉ trích, có người mỉa mai nói cá mặn Lăng Kiều không thể sống trong giới giải trí này nữa.

Càng mỉa mai gia đình cô đang gặp khó khăn, không có tư bản làm việc thay Lăng Kiều.

Lăng Kiều chính là một sản phẩm được tư bản nâng đỡ nổi tiếng, trong nhà có tiền tạo nhân mạch cho Lăng Kiều, cho cô đủ loại tài nguyên, để cô muốn làm gì trong giới giải trí thì làm.

Bây giờ u ám bỏ chạy, thật là chật vật nha, giống như Khổng Chân.

Cẩn thận ngẫm lại, Khổng Chân ít nhất cũng là một nữ minh tinh đủ tư cách, có sắc đẹp, cũng có tác phẩm, có hoạt động kinh doanh.

Có thể nói là chuyên nghiệp.

Nhưng đột nhiên lại nhảy ra một cái Phật hệ cá mặn, còn vô cùng nổi tiếng, quả thực là một sự trào phúng đối với mọi người trong giới giải trí này.

Có rất nhiều người nỗ lực để nổi tiếng, nhưng có người lại không cần phải làm gì, lúc nào cũng treo sự thờ ơ trên khuôn mặt, là không để bụng, thậm chí là khinh thường.

Vẫn là câu nói kia, khi người khác đói bụng, cô lại có bánh bao nhân thịt để ăn, còn chậc lưỡi, cảm thấy bánh bao thịt này không ngon, nhân thịt không tươi mới, vỏ bánh bao không đủ mềm, khiến người ta vô cùng hận.

Bây giờ Lăng gia đã phần nào bại trận, Lăng Kiều lại đi rồi, nhận lấy rất nhiều lời chế nhạo, cũng có người vẫn luôn bị áp chế, lúc này mượn sức của thủy quân để lên tiếng.

Không riêng gì Khổng Chân, còn có những người khác trong giới giải trí.

Treo trên đầu hot search, cũng nổi tiếng như Khổng Chân trước kia, chỉ đăng một câu tạm biệt, đã trở thành đề tài nóng.

Nhưng càng là có ý muốn chặt đứt đường lui của Lăng Kiều, thổi phồng dư luận nói Lăng Kiều đã như chó rơi xuống nước, bây giờ đã chạy trốn, chỉ sợ sau này Lăng Kiều còn quay lại cướp miếng ăn của bọn họ.

Đó là sự đoàn kết chưa từng có.

Tư bản đối với người trong giới giải trí là đòn đả kích mạnh nhất.

Lăng Kiều vẫn là đừng đến đây nữa.

Đi rồi cũng đừng quay lại.

Lăng Kiều nhìn những lời quá khích này, tức giận đến mức đau bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.