Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Mặc kệ Lăng Kiều đối với Phong Vân Đình là sợ, là oán, là hận, hay là khinh thường.

Cô đã dồn hết tâm huyết vào Phong Vân Đình, trả giá quá nhiều.

Miễn là trả giá, đều mong có thể thu được kết quả.

Bây giờ, Lăng Kiều không nhận được chút thu hoạch hay hồi đáp nào, cô ủy khuất, phẫn nộ.

Lăng Kiều rơi nước mắt, trước kia không thèm để ý, thậm chí còn có thể bình tĩnh mắng một câu chó má.

Nhưng mà, bây giờ Lăng gia đã rơi vào tình huống này, đã hoàn toàn trở thành kẻ thù, Lăng Kiều lại đặt hy vọng vào phần tình nghĩa mà cô không coi trọng.

Nhưng mà, loại tình nghĩa này giống như một mảnh cát rời, gió thổi qua liền tan ra.

Người đàn ông Phong Vân Đình đúng là không có trái tim, là một người lãnh khốc vô tình.

Người Lăng gia nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi, ngay cả điện thoại của Lăng Kiều mà Phong Vân Đình cũng không nghe.

Mọi chuyện thực sự nghiêm trọng.

Phong Vân Đình nhìn qua, thật sự tức giận rồi.

Hắn tức giận, Lăng gia cũng tức giận, Lăng gia cũng chịu tổn thất rất lớn.

Lăng Kiều lau nước mắt, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta án binh bất động trước, không cần quạt gió thêm củi.”

“Chúng ta đưa ra thông báo, nói sẽ nghiêm túc chỉnh đốn, mong người tiêu dùng sẽ giám sát việc này.”

“Cứ tiếp tục đấu như vậy, hai bên cũng đều thua.”

Lăng Hàng gật đầu, “Nên như vậy.”

Đến phiên hắn bị oan, hắn đương nhiên hy vọng người bị hại là Phong Vân Đình có thể bình tĩnh một chút.

Cũng không thể đi khiêu khích người bị hại Phong Vân Đình.

Nhưng Lăng gia bọn họ cũng là người bị hại nha.

Nhưng mà, đến bây giờ vẫn không điều tra được là ai làm, thậm chí còn không để lộ ra chút manh mối nào trước mặt mọi người.

Thật ra có không ít người muốn rót vốn, mục đích là muốn thâu tóm nhà xưởng của Lăng gia.

Số tiền đưa ra rất thấp, mọi người lúc này đều là nhân lúc cháy nhà tới hôi của.

Sự việc của công ty con Phong gia tồi tệ đến mức chính phủ cũng ra tay, tóm lại, ban đầu ký kết là tiêu chuẩn nào, bây giờ sửa thành tiêu chuẩn đó là được rồi.



Những công trình kiến trúc và cơ sở công cộng không đạt tiêu chuẩn đó, phải làm thế nào bây giờ.

Trên thực tế, xây nhà xong một thời gian phải kiểm tra lại cho kỹ càng, nhưng lấy hàng kém đi thay hàng tốt, rõ ràng đã có trung gian nhét tiền riêng.

Để có thể đảm nhận các dự án của chính phủ, cũng phải có tiếng tăm, có quan hệ tốt, nhưng hiển nhiên, Phong gia lại coi những dự án này thành con đường kiếm tiền.

Tiếng tăm vẫn quan trọng hơn.

Phong Vân Đình không đến mức thiển cận như vậy, nhưng những người khác trong Phong gia thì chưa chắc, không phải ai trong Phong gia cũng là tổng tài vung tiền như rác như Phong Vân Đình, luôn muốn bỏ túi riêng thật nhiều tiền.

Nhưng hiện tại, toàn bộ tiêu cực đều hướng tới trên người Phong Vân Đình.

Phong Vân Đình cũng không thể không quản, bởi vì Phong gia là một khối thống nhất, là người một nhà, giải thích không phải do mình làm, có ích lợi gì đâu.

Người ta sẽ chỉ nói, không phải là công ty của gia đình anh sao?

Phong Vân Đình bình tĩnh đưa trung gian kiếm tiền riêng của Phong gia tới cục cảnh sát, đồng thời cũng lập tức xử lý nhà cửa và cơ sở hạ tầng đã bán.

Kiểm tra ra vấn đề, lập tức tu sửa, thậm chí còn phát sóng trực tiếp quay cảnh nổ mìn phá nhà, tóm lại, chính là muốn cho mọi người thấy thái độ tích cực của bọn họ.

Cho dù vậy, một số dự án lớn đã không tới phiên công ty con xây dựng.

Loại tổn thất tài sản vô hình này là nghiêm trọng nhất.

Phong Vân Đình cố gắng tỏ ra mình không hề hay biết mọi chuyện, nhưng khi phát hiện ra vấn đề, hắn vẫn tích cực xử lý vấn đề.

Bộ dạng ngăn cơn sóng dữ.

Vô cùng trách nhiệm, cũng không hề lưu tình, vì đại nghĩa diệt thân mà gửi người thân phạm lỗi tới đồn cảnh sát.

Có thể nói, là cho người ta cảm giác hắn rất vĩ đại.

Nếu có thể, Phong Vân Đình thật sự muốn giết chết người đó, con mẹ nó!

Trung gian vì kiếm chút tiền riêng, mà bây giờ đã gây ra thiệt hại gấp mười lần vẫn chưa dừng lại, Phong Vân Đình đã sắp xuất huyết não, lên cơn đau tim, toàn thân hắn đau nhức.

Trong khoảng thời gian này, tính toán số tiền thua lỗ, là một năm làm không công.

Cả ngày Phong Vân Đình đều ủ rũ, kiệt sức, người thân bị đưa đến đồn cảnh sát, ngày nào cũng gào thét, nói Phong Vân Đình lòng dạ sắt đá, đưa chính người nhà, người thân của mình vào tù.

Phong Vân Đình bị chọc tức muốn bật cười, là các người cầm tiền tham ô, ăn sung mặc sướng, sao không nghĩ đến hậu quả đi?

Tiền công ty trả cho các người không đủ cho các người sống tốt sao?

Xuất phát từ tín nhiệm, Phong Vân Đình thật sự rất ít khi can thiệp vào hoạt động của công ty con, chỉ cuối năm mới kiểm tra một lần, bây giờ xem ra, phải tra cho cẩn thận.

Nói không chừng lại bất thình lình nổ ra một tiếng sấm, đánh gục hắn.

Người nhà có vấn đề, nhưng người bị lôi ra lại là vấn đề khác.



Lăng gia làm việc thật là tuyệt, trong lòng Phong Vân Đình vô cùng bực bội, cho dù là Lăng Kiều, hắn cũng không muốn đáp lại.

Công việc kinh doanh của gia tộc có vấn đề, tình yêu gì đó, tạm thời không rảnh lo.

Lăng Kiều gửi tin nhắn cho hắn, Phong Vân Đình nhìn một cái cũng lười trả lời, cuộc gọi càng không muốn nghe.

Bây giờ hắn thật sự rất mệt, xử lý công việc đã rất mệt mỏi, không có tâm tư dỗ dành cô gái.

Tình thế Lăng gia bây giờ không ổn, Lăng Kiều nhìn hắn cũng là bộ dạng u u oán oán.

Hắn không quan tâm nổi.

Tiền vẫn là một vấn đề, một số tài nguyên và mối quan hệ vô hình đã bị mất đi, Phong Vân Đình tức muốn đau gan, tại sao lại có người thiển cận đến như vậy.

Ngày nào Phong Vân Đình cũng làm việc đến tận khuya, về đến nhà nhìn thấy Lăng Kiều đang bưng một cái nồi, cô nở nụ cười, “Anh đã về rồi sao, tôi đã nấu canh cho anh, vừa vặn anh có thể uống ngay.”

Phong Vân Đình ngồi xuống, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Hắn thật sự không có sức lực ứng phó Lăng Kiều, đặc biệt là trong lòng hắn còn đang tràn ngập oán hận.

Phong Vân Đình cảm thấy bản thân mình không lập tức chạy đến chất vấn Lăng gia, đã là kiềm chế lắm rồi.

Nhưng phần oán giận, hận thù này, theo thời gian trôi qua, sẽ càng thêm nồng đậm.

Mỗi lần Phong Vân Đình phải bỏ tiền ra, lại cảm thấy oán hận Lăng gia thêm một chút.

Bây giờ nhìn thấy Lăng Kiều, trong đầu hắn hiện lên đủ loại khoản chi lớn, đủ để khiến trái tim của Phong Vân Đình rỉ máu.

Những công trình kiến trúc đó đã được xây xong rồi, bây giờ phải tu sửa lại một lần nữa, phải hoàn toàn giống trong hợp đồng.

Tất cả mọi người còn đang nhìn đấy, nhưng mặc dù đã tổn thất số tiền này rồi, những tài nguyên tiềm năng trong tương lai cũng đã không còn.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đã đánh mất lòng tin của mọi người, danh tiếng kinh doanh bấy lâu nay đã bị hủy hoại.

Phong Vân Đình mới nghĩ một chút, đã muốn lôi thân thích đang ở trong song sắt ra đánh một trận tơi bời.

Tầm mắt thiển cận, làm ra chuyện như vậy, kết quả tổn thất càng nhiều.

Lăng Kiều nhìn thấy Phong Vân Đình nhíu mày, cũng không vì mình đến mà vui vẻ, trong lòng cô trầm xuống, trên mặt lại mỉm cười, “Tôi đến thăm anh, tôi gọi điện thoại cho anh mà không được.”

Phong Vân Đình uống một ngụm canh, mùi vị không được ngon lắm, nhưng bởi vì là Lăng Kiều nấu, hắn lại uống thêm hai ngụm, sau đó không thể uống thêm được nữa.

Hắn buông thìa xuống, nói: “Gần đây tôi nhận được quá nhiều cuộc gọi, không nhận được cuộc gọi của em.”

Mặc kệ trong lòng Lăng Kiều có tin hay không, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ là tin, cô nói: “Tôi hiểu.”

Hai người trầm mặc một lúc, Lăng Kiều nói: “Người nhà tôi đều nói, hai nhà chúng ta là bị người ta tính kế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.