Edit: Kim
Mặc kệ Lăng Kiều đối với Phong Vân Đình là sợ, là oán, là hận, hay là khinh thường.
Cô đã dồn hết tâm huyết vào Phong Vân Đình, trả giá quá nhiều.
Miễn là trả giá, đều mong có thể thu được kết quả.
Bây giờ, Lăng Kiều không nhận được chút thu hoạch hay hồi đáp nào, cô ủy khuất, phẫn nộ.
Lăng Kiều rơi nước mắt, trước kia không thèm để ý, thậm chí còn có thể bình tĩnh mắng một câu chó má.
Nhưng mà, bây giờ Lăng gia đã rơi vào tình huống này, đã hoàn toàn trở thành kẻ thù, Lăng Kiều lại đặt hy vọng vào phần tình nghĩa mà cô không coi trọng.
Nhưng mà, loại tình nghĩa này giống như một mảnh cát rời, gió thổi qua liền tan ra.
Người đàn ông Phong Vân Đình đúng là không có trái tim, là một người lãnh khốc vô tình.
Người Lăng gia nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi, ngay cả điện thoại của Lăng Kiều mà Phong Vân Đình cũng không nghe.
Mọi chuyện thực sự nghiêm trọng.
Phong Vân Đình nhìn qua, thật sự tức giận rồi.
Hắn tức giận, Lăng gia cũng tức giận, Lăng gia cũng chịu tổn thất rất lớn.
Lăng Kiều lau nước mắt, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta án binh bất động trước, không cần quạt gió thêm củi.”
“Chúng ta đưa ra thông báo, nói sẽ nghiêm túc chỉnh đốn, mong người tiêu dùng sẽ giám sát việc này.”
“Cứ tiếp tục đấu như vậy, hai bên cũng đều thua.”
Lăng Hàng gật đầu, “Nên như vậy.”
Đến phiên hắn bị oan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545871/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.