Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Giải trừ khế ước, Long Khuyết tự do, Diêu Xu cũng tự do, Diêu Xu lại có thể quay về cuộc sống tự do giống như trước.

Nghe Nam Chi nói xong, sắc mặt Diêu Xu hiện lên vẻ thống khổ không nói nên lời, nàng nhìn Nam Chi nói: “Ta cùng Long Khuyết giải trừ khế ước, hắn không còn quan hệ gì với ta, hẳn là ngươi rất vui đi.”

“Rốt cuộc thì các ngươi cũng là phu thê, mà ta chỉ là một người ngoài.”

Nam Chi mê mang, “Chuyện này không liên quan đến ta, ta vui cái gì?”

“Ngươi trốn khỏi cung Yêu Vương, là vì không muốn biến thành yêu quái, bây giờ đã có thể không cần biến thành yêu quái.”

Long Tuy đứng bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn, giống như một người ngoài cuộc xem kịch hay, lúc này mới mở miệng nói: “Diêu Xu cô nương không muốn biến thành yêu quái, cũng không muốn giải trừ khế ước.”

Diêu Xu cúi đầu không nói lời nào, Nam Chi ồ một tiếng, cũng không nói gì, Diêu Xu lại không muốn giải trừ khế ước, đây là chuyện Nam Chi không nghĩ tới.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô, Nam Chi ngồi xuống, móc trái cây ra, răng rắc ăn trái cây.

Long Tuy vươn tay lấy một quả từ Nam Chi, một lớn một nhỏ ngồi gặm trái cây, hoàn toàn là bộ dạng quần chúng ăn hạt dưa xem diễn tuồng.

Long Khuyết nhìn thấy Nam Chi thân cận với cái Long Tuy tà môn kia, gân xanh trên trán giật giật, đúng là nha đầu ngu xuẩn, cũng không sợ người ta lừa đến thận cũng không còn.

Tuyên Thanh nói với Diêu Xu: “Diêu Xu cô nương, chỉ cần ngươi chịu giải trừ khế ước, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Diêu Xu không nói gì, bộ dạng dầu muối đều không ăn, Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới đồng ý giải trừ khế ước?”

Diêu Xu không có trả lời, ngược lại hỏi một vấn đề khác: “Ngươi định xử lý đứa con trong bụng ta như thế nào?”

Long Khuyết nói: “Tất nhiên là sinh ra.”

Diêu Xu lại hỏi: “Vậy còn ta, ta là mẹ của đứa trẻ, ngươi định xử lý ta thế nào?”

Long Khuyết vừa định nói chuyện, Tuyên Thanh đã nói trước: “Đứa nhỏ này không thể không có mẹ, tất nhiên là ngươi cũng theo chúng ta trở về cung Yêu Vương.”

Nam Chi dừng lại một chút, ta không phải là mẹ của đứa trẻ sao?

Long Khuyết hơi há miệng, cuối cùng vẫn không phản bác lời Tuyên Thanh nói.

Chỉ cần giải trừ khế ước, tính mạng của bọn họ không còn tương liên, số tuổi thọ của người phàm ngắn ngủi, Diêu Xu rất nhanh sẽ chết.



Nhịn một chút, chỉ vài thập niên mà thôi.

Diêu Xu nhìn về phía Long Khuyết, “Ta lấy thân phận gì mà trở về cung Yêu Vương, người sủng sao?”

Long Khuyết nói: “Mẹ của con Yêu Vương.”

Diêu Xu thất vọng: “Chỉ là như vậy sao?”

Lúc này, cây gậy chọc cứt Long Tuy mở miệng, hắn nói với Diêu Xu: “Đừng dễ dàng tin lời nói của Yêu tộc, bây giờ bọn họ nói những lời này cùng lắm chỉ là muốn lừa ngươi giải trừ khế ước, đã không còn khế ước sẽ không còn lực chèn ép, bọn họ sẽ không còn chỗ cố kỵ nào, những lời hứa hẹn trước đó không tính, ngươi có thể làm gì, ngươi chỉ là một người phàm yếu đuối không thể tự gánh vác mà thôi.”

Nam Chi quay đầu lại, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Long Tuy, Long Tuy còn mỉm cười với Nam Chi, quả nhiên là thanh lãnh tuấn lãng.

Nam Chi không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Long Tuy nói với Nam Chi: “Nếu muốn xem kịch, đương nhiên phải kích thích một chút, có tình nhân, sao có thể dễ dàng viên mãn như vậy được.”

Nam Chi:……

Tuy rằng là như thế, nhưng quả thực có chút kích thích.

Sắc mặt của Long Khuyết và Tuyên Thanh đều thay đổi, trợn mắt nhìn hắn.

Đặc biệt là Long Khuyết, tức sùi bọt mép muốn giết chết hắn, Tuyên Thanh ngăn cản Long Khuyết, yêu cầu Long Khuyết bình tĩnh lại một chút, bằng không người ta sẽ cảm thấy Long Khuyết là thẹn quá hóa giận.

Sắc mặt Diêu Xu lập tức trở nên cảnh giác, nói thẳng: “Ta sẽ không đồng ý giải trừ khế ước.”

Long Khuyết xoa xoa giữa mày, hít sâu, cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với Diêu Xu, bằng không hắn sẽ không kiềm chế được cơn nóng giận, động thủ với Diêu Xu.

Bây giờ Diêu Xu bị Long Tuy lừa gạt, Long Tuy nói cái gì nàng cũng tin.

Một cái hai cái đều như vậy.

Long Tuy thật sự là mối họa, sau khi giải quyết xong chuyện này, nhất định phải giết hắn.

Tuyên Thanh vỗ vỗ bả vai Long Khuyết, bảo hắn bình tĩnh lại trước, sau đó ôn hòa nói với Diêu Xu: “Chuyện khế ước chúng ta chưa nói tới, chăm sóc đứa trẻ cho thật tốt trước đi, yêu thai cần rất nhiều năng lượng, ngươi chỉ là con người, không đủ để sinh được đứa trẻ ra an toàn.”

Bây giờ trong lòng Diêu Xu tràn đầy phẫn uất, bất luận bọn họ nói cái gì, trong lòng đều chống cự, “Ta sẽ không trở về cung Yêu Vương, các ngươi không cần lừa ta về cung Yêu Vương, sau đó, các ngươi có muốn làm gì, ta cũng không thể chống cự được.”

Nam Chi gặm trái cây, vừa nhai vừa suy tư, trong đầu lóe lên một tia sáng, lại không biết đó là cái gì.



Cô nhìn Diêu Xu đang vừa cảnh giác vừa đau lòng, không thể hiểu được Diêu Xu muốn cái gì?

Nam Chi đếm trên đầu ngón tay, Diêu Xu thích Long Khuyết, Long Khuyết muốn biến Diêu Xu thành yêu quái, Diêu Xu tức giận bỏ chạy.

Bây giờ Long Khuyết tìm được Diêu Xu rồi, rõ ràng Diêu Xu không cần biến thành yêu quái nữa, tại sao Diêu Xu còn tức giận như vậy.

Trong này có quá nhiều chuyện Nam Chi không thể hiểu được.

Nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Nam Chi, Long Tuy hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Nam Chi thở dài: “Ta đang nghĩ, tại sao Diêu Xu lại tức giận như vậy?”

Long Tuy nói: “Rất đơn giản, thứ Diêu Xu muốn là một cái thái độ, muốn Long Khuyết nói yêu nàng, không phải vì đứa trẻ mà tới đây, cũng không phải vì giải trừ khế ước mà tới, là vì Diêu Xu nàng mà tới.”

Nam Chi cẩn thận suy tư, một lát sau lại hỏi: “Vậy tại sao nàng lại không muốn giải trừ khế ước?”

Long Tuy hơi mỉm cười nói: “Tại sao lại phải giải trừ khế ước, có lợi gì cho Diêu Xu đâu, dù sao thì người không thể sống lâu cũng không phải Diêu Xu.”

“Giải trừ khế ước không những không có lợi, ngược lại chỉ có hại, giải trừ khế ước rồi, hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

“Đổi lại là ngươi, ngươi rất yêu Long Khuyết, ngươi có tình nguyện giải trừ khế ước không, cho dù có muốn giải trừ, cũng phải có được một lời hứa hẹn, dùng tâm ý để trao đổi, bằng không làm sao Diêu Xu chịu giải trừ được, không thể.”

Tốc độ nhai trái cây của Nam Chi rất chậm, hiển nhiên là đang suy tư, một lát sau, cô nói với Long Tuy: “Ta sẽ giải trừ khế ước với Long Khuyết.”

Long Tuy chỉ nói: “Ngươi chỉ là một đứa trẻ, không hiểu yêu một người là thế nào, đó là trong lòng tràn đầy lo lắng, tràn đầy bất lực, cố gắng muốn nắm bắt lấy trái tim một người, lại bất lực sợ hãi.”

Nam Chi nhìn hắn, “Ngươi hiểu?”

Long Tuy: “Ta không hiểu, nhưng ta đọc nhiều sách, sống đã lâu, nhìn thấy nhiều đương nhiên cũng biết nhiều.”

Bên này là một tổ đội ăn dưa nói chuyện phiếm, Tuyên Thanh và Long Khuyết lại bị Diêu Xu làm cho sứt đầu mẻ trán.

Tuyên Thanh còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng Long Khuyết lại không thể, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Diêu Xu lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi ta muốn thế nào, ta có thể thế nào, ta chỉ là một người phàm mà thôi, ngươi là Yêu Vương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngươi muốn làm gì ta mà chẳng được.”

Những lời âm dương quái khí này, cho dù một thẳng nam như Long Khuyết, bây giờ cũng biết Diêu Xu đang nói mát.

Tuyên Thanh nói với Diêu Xu: “Chuyện khế ước chúng ta khoan hãy nói, đứa trẻ càng quan trọng hơn, chúng ta cũng không quay về cung Yêu Vương, Diêu Xu cô nương đừng tức giận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.