Edit: Kim
Nghe Yên Phi nói như vậy, Long Khuyết phát hiện mình rất đáng thương, vô cùng đáng thương.
Kiếp trước tạo cái nghiệt gì, khiếp này mới gặp phải chuyện như vậy.
Hắn không nên đến nhân gian, phải ở yên trong cung Yêu Vương, cho dù có mọc nấm trong cung Yêu Vương, cũng không nên đi ra ngoài.
Hắn cũng không nên đánh nhau với Yên Phi, trong lòng khó chịu liền muốn chạy ra ngoài, lại nói tiếp, cũng không nên cưới Yêu Hậu.
Sai, sai, sai, chỗ nào cũng sai.
Nam tử bạch y nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi còn có thể nhường vị trí Yêu Hậu của ngươi ra sao?”
Nam tử bạch y vừa nói ra lời này, Diêu Xu và Bạch Sương đều nhìn về phía Nam Chi, chẳng lẽ Yên Phi muốn rời đi.
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vị trí Yêu Hậu cũng không có chỗ nào tốt, Long Khuyết chính là một tên nam nhân quỷ kế đa đoan lại nghèo túng.”
Đi tới cung Yêu Vương, linh khí là phải đi cọ, ăn chân giò là phải dùng tiền của mình mua, linh quả cũng không được ăn lấy một cái.
Nam tử bạch y cười thành tiếng, có chút trêu chọc mà nhìn Long Khuyết, hắn nói: “Không nhìn ra, Yêu Vương lại là một người keo kiệt.”
Long Khuyết trợn trắng mắt, cái gì mà keo kiệt với không keo kiệt, cho dù có bị mắng là tên nam nhân quỷ kế đa đoan nghèo túng, hắn cũng lười phản bác, dù sao cũng bị phán tử hình rồi.
Diêu Xu không nhịn được mà biện giải cho Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3518651/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.