Nam Chi giống như không thể khống chế được, có cảm giác đói bụng muốn ăn cơm, cô bắt được con mồi, sẽ lập tức muốn uống, giống như nhìn thấy gà rán sẽ lập tức cho vào trong miệng.
Trưởng lão mỉm cười, chỉ vào đám trưởng lão, nói với Nam Chi: "Máu của ta ngon, nhưng máu của những người đó còn ngon hơn, ta thay ngươi ra chủ ý, ngày nào ngươi cũng khiêu chiến một trưởng lão đi.”
Nam Chi wow một tiếng, cả khuôn mặt sáng lên, đôi mắt sáng trong, liên tục nói: “Thúc thúc, thúc thúc, cảm ơn thúc, cái chủ ý này rất hay!”
Mọi người:……
Lão già thúi này thật xấu xa, bản thân mất mặt, còn muốn bọn họ mất mặt theo.
Nhưng mà có lão già thúi này đi trước, bọn họ cũng sẽ không chủ quan.
Nam Chi lập tức đơn phương ước định cùng các trưởng lão, mỗi lần khiêu chiến một người.
Hết vòng này đến vòng khác, có vô số trà sữa để uống, còn là những loại ngon nhất.
Thủ lĩnh của một tộc, các trưởng lão cũng coi như là một tồn tại cường đại trong đàn.
Có phải máu của mỗi chủng tộc khác nhau, sẽ có hương vị khác nhau hay không nha.
Nam Chi đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc vì có đủ loại trà sữa vây quanh.
Long Khuyết:……
Trong lòng ta đột nhiên sinh ra cảm giác gấp gáp trước nay chưa từng có.
Mỗi ngày Yên Phi đều nỗ lực tu luyện, cùng các trưởng lão bàn luận, thực lực hẳn là sẽ ngày càng phát triển.
Chết tiệt!
Tiến độ này thật sự khiến người ta chán ghét.
Trong lòng Long Khuyết buồn bực, nhưng cũng không thể không tiến lên theo.
Bởi vì nếu không tiến lên, sẽ liền lạc hậu, một khi thực lực bị bỏ lại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thực lực yếu, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có.
Nếu bị Yêu Hậu ấn xuống đất cọ xát, Yêu Vương này là hắn sẽ bị đóng đinh vào sổ nhục nhã của lịch sử, mỗi khi Yêu Vương bị hậu thế nhắc tới, sẽ đều là chê cười.
Ồ, nói không chừng hắn còn không có hậu thế, rốt cuộc thì hắn cũng không thể sinh con với Yên Phi.
Mẹ kiếp, lại nói tiếp, cũng không biết cái nào thảm hại hơn đâu.
Nam Chi nói với Mẫu Nhụy: “Ta sẽ không quay về nữa, ta muốn khiêu chiến với các trưởng lão.”
Mẫu Nhụy kìm nén không cười thành tiếng, thật tốt quá, đứa nhỏ này không quay về, nàng dịu dàng nói: “Được, ta biết rồi, ngươi yên tâm.”
Nam Chi nhìn khuôn mặt có chút vặn vẹo của Mẫu Nhụy, suy nghĩ một chút nói: “Dì Nhụy, dì phải đốc thúc bọn họ tu luyện, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ trở về, xem xem bọn họ có tiến bộ hay không.”
Bang!
Vui sướng đã không
Đây là cái quỷ ma gì!
Mẫu Nhụy có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể gật đầu nha, nàng bây giờ cũng không thể nói gì về tộc Hoa yêu nha.
Một khi nàng nói tộc Hoa yêu yếu ớt cỡ nào, đáng thương cỡ nào, Yên Phi đừng chọc giận Yêu Vương blah blah.
Đứa nhỏ này sẽ lập tức phản bác nói, nếu yếu, vậy thì nỗ lực tu luyện đi, tu luyện có thể giải quyết hết tất cả các vấn đề.
Dẫn tới hiện nay Mẫu Nhụy cũng không dám bảo đứa trẻ lấy lòng Yêu Vương, một khi nói như vậy, Yên Phi sẽ lập tức ép người nỗ lực gấp bội, quá thống khổ nha!
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thực lực mạnh rồi, còn lấy lòng Yêu Vương làm cái gì.
Thực lực yếu, có lấy lòng cũng vô dụng.
Người ta sẽ không thèm để ý tới.
Thực lực, thật sự rất hấp dẫn, nhưng quá vất vả.
Nói thực ra, trong lòng Mẫu Nhụy cũng vui mừng, nhìn thấy Yên Phi thể hiện thực lực như vậy, đánh bại một cái trưởng lão, quả thực khiến lòng người sảng khoái.
Nàng rất muốn nói với những trưởng lão ở đây, đây là đứa trẻ của tộc Hoa yêu, lợi hại tới cỡ này, ai nói tộc Hoa yêu không có cường giả.
Sau này tộc Hoa yêu sẽ không còn bị người ta làm lơ, lạnh nhạt như vậy nữa.
Yên Phi bây giờ vẫn còn nhỏ, thông qua tu luyện, sẽ ngày càng lợi hại, Mẫu Nhụy có dự cảm, tộc Hoa yêu sẽ ngày càng hùng mạnh dưới sự dẫn dắt của Yên Phi.
Mẫu Nhụy nghĩ thầm, cho dù Yên Phi có muốn làm trưởng lão thì cũng không phải là không thể, Yên Phi gánh một cái danh trưởng lão, mà nàng là làm công việc của trưởng lão.
Nam Chi và Long Khuyết rời khỏi phòng nghị sự, đã đi được một đoạn xa, Long Khuyết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của các trưởng lão, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Long Khuyết nhướng nhướng mày, xem ra, bây giờ tâm trạng của các trưởng lão hẳn là rất phức tạp.
Nghĩ rằng đây một cái hoa yêu yếu đuối, vô dụng của tộc Hoa yêu, kết quả lại là một đóa hoa ăn thịt người.
Đóa hoa ăn thịt người này, còn là do bọn họ nâng lên vị trí Yêu Hậu, cảm giác tự lấy đá đập chân mình này, hẳn là rất tuyệt đi.
Tâm trạng của Long Khuyết hơi tốt lên một chút, từ lúc bị lập khế ước cho đến nay, tâm trạng của hắn luôn không tốt, quả nhiên là thấy người khác gặp xui xẻo, tâm trạng sẽ vui vẻ.
Long Khuyết rũ mắt, nhìn đứa trẻ non nớt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thời gian dài như vậy ngươi đã làm cái gì?”
Sẽ không lại là tu luyện đi.
Ngươi nghỉ ngơi một chút đi!
Gần đây hắn căn bản không thể tĩnh tâm tu luyện được, mỗi lần hắn vừa mới tiến vào trạng thái, lại đột nhiên bị triệu hoán, Diêu Xu lại gặp phải nguy hiểm.
Long Khuyết chỉ có thể cường hóa thân thể, không thể tu luyện yêu lực.
Trong lòng Long Khuyết tràn ngập oán hận.
Nam Chi có chút kinh ngạc khi thấy Long Khuyết chủ động bắt chuyện với cô, cô cười tủm tỉm nói: “Trở về tộc chơi với tộc nhân một khoảng thời gian, bọn họ cực kỳ vui tính, rất đẹp, nói chuyện còn dễ nghe.”
Long Khuyết không tin, “Ngươi thật sự trở về để chơi?”
Sẽ không tu luyện sau lưng ta đi.
Long Khuyết còn muốn đấu một trận thoải mái với Yên Phi, xem xem thực lực của cô mạnh tới mức nào.
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, trở về chơi.”
Đi theo bọn họ chạy nhảy khắp nơi, đi xem tập tính của các loại thực vật khác nhau, cũng xem như là đang chơi đi.
Diêu Xu đang chờ Long Khuyết bên ngoài điện Yêu Vương, nhìn thấy Long Khuyết và Nam Chi cùng xuất hiện, sắc mặt của nàng cứng đờ, lập tức nói với Nam Chi: “Ngươi đã trở về rồi.”
Nam Chi gật đầu, “Ta đã trở về nha, ngươi ở cung Yêu Vương thế nào, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với Tuyên Thanh, không cần phải chịu đựng.”
Ta đúng là một đứa trẻ lễ phép.
Nhưng sắc mặt của Diêu Xu không vì lời nói của Nam Chi mà tốt lên, ngược lại còn có chút khó coi.
Nam Chi cảm thấy mình là lễ phép, nhưng trong mắt Diêu Xu, đây là tuyên bố chủ quyền, lấy thân phận chủ nhà nói chuyện với khách.
Thân phận nữ chủ nhân.
Mặc kệ quan hệ giữa Long Khuyết và Yên Phi có như thế nào, bọn họ vẫn là phu thê, là nữ chủ nhân của cung Yêu Vương.
Sắc mặt của Diêu Xu rất không tốt, miễn cưỡng nói với Long Khuyết: “Ta trở về đây.”
Long Khuyết gật đầu, “Trở về đi, đừng chạy lung tung.”
Diêu Xu:……
Ta hận cái đầu gỗ nhà ngươi!
Cho dù có là giả vờ trước mặt Yêu Hậu, cũng không nên lạnh lùng như vậy.
Nam Chi nhìn bóng lưng của Diêu Xu, nói với Long Khuyết: “Ngươi thích Diêu Xu sao?”
Vẻ mặt Long Khuyết giống như vừa thấy quỷ, “Làm sao ta có thể thích một người phàm được, ngươi bớt nói mấy lời này đi.”
Long Khuyết cảm thấy mình đã bị vũ nhục, “Tại sao ngươi lại đánh đồng ta với một người phàm.”
Giống như đánh đồng một người với một con kiến, thậm chí còn không bằng một con súc sinh, ngươi con mẹ nó cái gì cũng có thể nói.
Nam Chi nghi hoặc, “Ngươi không thích sao?”
Long Khuyết tức giận đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Tại sao ta phải thích?”
Ta sẽ đi thích một con kiến sao, một con kiến có tuổi thọ không quá một trăm tuổi.
Tuổi thọ của con người quá ngắn, Yêu Tộc nhìn con người cũng giống như đang nhìn ve sầu mùa hạ mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]