Edit: Kim
Tuyên Thanh trêu chọc: “Ngày nào ngươi cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, không vui sao?”
“Vui vẻ cái rắm.” Long Khuyết trực tiếp mắng, “Có gì đáng mừng, cứu một người phàm thì có cái gì mà vui vẻ.”
Bây giờ cảm giác của Long Khuyết đối với người phàm là hoàn toàn không có cảm tình, rốt cuộc thì bây giờ hắn cũng đã có Yêu Hậu, cho dù Long Khuyết có không thừa nhận cái Yêu Hậu này, nhưng trong tiềm thức vẫn biết mình có thê tử.
Thứ hai, Tuyên Phù chết chưa được một trăm năm, bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng Long Khuyết.
Không phải là mấy trăm năm sau, Tuyên Phù đã phai nhạt đi một chút, cũng không có Yêu Hậu.
Long Khuyết tuổi còn nhỏ, vẫn chưa giác ngộ.
Có thể nói, một kiếp này của Diêu Xu là bước ra từ địa ngục, muốn tâm đầu ý hợp với Long Khuyết, là một chuyện rất khó.
Tuyên Thanh thở dài, “Ta đã lật tung Tàng Thư Các lên rồi, vẫn không thể tìm được cách giải trừ khế ước máu, ta sẽ về tộc Khổng Tước một chuyến.”
Long Khuyết thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Ngươi trở về hỏi trưởng bối, lỡ như để lộ chuyện khế ước máu của ta thì phải làm sao?”
Tuyên Thanh lắc đầu, “Ta sẽ không nói, cho dù có nói, cũng sẽ nói là ta bị ký khế ước máu.”
Long Khuyết sờ sờ mũi, bên cạnh Long Khuyết thật sự không có ai, chỉ có một mình Tuyên Thanh.
Tuyên Thanh cũng giống Tuyên Phù, đều đối xử với hắn rất tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3516454/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.