Mọi người đều hỏi Bạch Sương xem còn họ hàng thân thích nào có thể nhờ cậy không.
Bạch Sương cũng lắc đầu, “Không có.”
Mọi người càng thêm trầm mặc, bọn họ phát hiện cứu người là chuyện nhất thời, nhưng cuộc sống sau này mới là vấn đề lớn.
Bạch Sương lau nước mắt, lại kiên cường mà nói: “Cha mẹ đã chết, ta càng phải nỗ lực sống sót, sẽ tìm ra con đường sống thôi.”
Nàng lại nhu nhược hành lễ, “Bạch Sương đa tạ chư vị ra tay giúp đỡ, đại ân không có gì báo đáp, xin hãy cho ta làm chút việc cho các vị, mọi người muốn đi đâu, ta sẽ giặt quần áo nấu cơm, dọc đường đi, ta sẽ làm việc báo đáp các vị.”
Nhóm tiêu sư đều là những người trẻ tuổi, lúc này đều sôi nổi muốn Bạch Sương ở lại.
Nếu Bạch Sương thật sự không có nơi nào để đi, có thể tới quán thủ công, cũng có thể nuôi sống chính mình.
Tiêu đầu:……
Đám tiểu quỷ các ngươi là vì thấy người ta xinh đẹp đi.
Trong lòng tiêu đầu vẫn còn nghi vấn, Bạch Sương là một nữ tử yếu đuối, lại có thể chạy thoát từ trong tay mấy nam tử cường tráng.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, tiêu đầu luôn cảnh giác với mọi chuyện, không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng cũng không thể không có chút cảnh giác.
Vì thế, trong đội ngũ lại có thêm một nữ tử xinh đẹp, đặc biệt là sau khi rửa mặt chải đầu, quần áo sửa sang chỉnh tề, lại càng xinh đẹp, đặc biệt là trong ánh mắt, vì người thân đều đã qua đời cùng với lo lắng cho tương lai của mình, luôn ẩn chứa một tầng mây đen, càng tôn thêm vẻ nhu nhược đáng thương.
Các nam nhân nhìn thấy, đều không nỡ trách nàng, càng sẽ không để nàng thật sự làm việc.
Mai Ngọc nhìn đám nam nhân xum xoe vây quanh Bạch Sương, không nhịn được mà chậc lưỡi hai tiếng, “Cũng chỉ có hồ tộc mới làm chuyện như vậy, ghê tởm.”
Nam Chi cảm thấy trong đội ngũ có thêm một con hồ ly tinh, bầu không khí trở nên hôi thối.
Người phàm không thể ngửi thấy mùi hồ yêu, nhưng đều là Yêu tộc, có thể ngửi được mùi hồ yêu trên người nàng ta rất rõ ràng.
Long Khuyết không thể chịu nổi, loại này là tiểu yêu chưa tu luyện thành, ngay cả mùi hương trên cơ thể mình cũng không thể tiết chế, ở nhân gian làm loạn, quả thực là ném hết mặt mũi của Yêu tộc.
Long Khuyết nói với Diêu Xu: “Đi, chúng ta tránh xa cái đội ngũ này ra, ta đưa ngươi tới kinh thành.”
Căn bản không muốn ở lại đây.
Đến nỗi đám người phàm kia có bị hồ yêu hại chết hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Long Khuyết, cũng là người phàm ngu xuẩn, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp liền không màng tất cả.
Còn cảm thấy mình đã làm việc tốt, đúng là đầu óc có vấn đề.
Diêu Xu lắc đầu: “Ngươi đi đi, ta sẽ không đi theo ngươi.”
Nàng cúi đầu, giọng nói trầm xuống, thái độ lạnh lùng của Long Khuyết khiến Diêu Xu cảm thấy buồn.
Long Khuyết bực bội nói: “Tại sao, đến kinh thành sớm không tốt sao?”
Diêu Xu ngẩng đầu, nàng khí phách nói: “Lúc trước ngươi đã đồng ý cùng đội ngũ tới kinh thành, ngươi có thể đi, nhưng ta muốn ở lại.”
Long Khuyết nghẹn lời, “Ngươi, ta……”
Nhìn thấy Diêu Xu kiên trì như vậy, dưới ánh mắt của nàng, Long Khuyết có cảm giác nói không nên lời, “Tùy ngươi.”
Động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của Bạch Sương, ánh mắt của Bạch Sương đảo qua khuôn mặt Long Khuyết, trong mắt còn mang vẻ thèm nhỏ dãi, lại nhìn Diêu Xu đang tức giận.
Bạch Sương vặn vẹo vòng eo đi tới, không phải là loại vặn vẹo giống rắn nước, mà là vặn vẹo có tiết tấu, nhìn thấy bóng dáng của nàng, bọn nam tử không thể rời mắt, như thể dính chặt trên người nàng.
“Muội muội.” Bạch Sương gọi Nam Chi.
Nam Chi nhìn trái nhìn phải, chỉ vào chính mình, “Ngươi gọi ta?”
Mai Ngọc tức khắc nổi giận, “Ngươi gọi ai là muội muội đấy, ngươi cũng xứng gọi nàng là muội muội.”
Nàng quả thực đã sắp ngất vì cái mùi hôi nách này rồi.
Mùi hương trên người tộc Hoa yêu không có nồng như mùi trên người hồ ly tinh.
Bạch Sương kinh ngạc, ngay sau đó rơi nước mắt lã chã, liên tục xin lỗi: “Xin, xin lỗi, là ta sai, là ta không xứng xưng tỷ gọi muội.”
Bạch Sương nói xong, lại thình thịch quỳ xuống, thậm chí còn dập đầu, “Thực xin lỗi, là ta mạo phạm tiểu thư.”
Nam Chi:???
Cô nhìn bộ dạng như trời sập của Bạch Sương, có chút mê mang, đã xảy ra chuyện gì, Bạch Sương đang sợ cái gì?
Hành động của Bạch Sương khiến mọi người bất bình.
“Nàng đã làm sai cái gì, các ngươi lại bắt nàng dập đầu?”
“Bạch Sương đã thảm như vậy, cho dù nàng có làm sai cái gì, cũng không nên trách móc nặng nề như vậy.”
“Đứa trẻ kia nhìn không tệ, không ngờ lại điêu ngoa như vậy.”
“Ai, Bạch Sương cũng thật là đáng thương……”
Bạch Sương liên tục xua tay, vẻ mặt lo lắng, “Không, không, không cần đỡ lời cho ta, là ta không đúng mực, gọi người ta là muội muội.”
“Sao ta có thể xứng.”
Mai Ngọc chỉ cho rằng Bạch Sương tự biết thân biết phận, nàng nâng cằm lên, có chút cao ngạo nói: “Ngươi biết thế là tốt, đừng lởn vởn trước mặt chúng ta.”
Ngươi chỉ là một cái hồ ly tinh, Yên Phi chính là Yêu Hậu.
Hơn nữa, ngươi quá thối.
Đã thối như vậy thì đừng có lắc lư qua lại, có thể suy nghĩ cho cái mũi của người khác một chút có được không.
Giữa Yêu tộc với nhau không có dịu dàng thắm thiết, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, nhìn thấy yêu tộc khác gặp xui xẻo, thậm chí còn vui mừng khi người gặp họa.
“Ngươi cũng thật là quá đáng.”
“Các ngươi nói thật ra đi, các ngươi có thân phận cao quý gì?”
“Đừng tưởng rằng ca ca ngươi cứu mọi người, ngươi liền có thể kiêu ngạo ương ngạnh.”
“Bạch Sương vừa mới tới còn chưa biết, gọi ngươi một tiếng muội muội thì thế nào?”
Thái độ của Mai Ngọc chọc nhiều người tức giận, sôi nổi chỉ trích Nam Chi và Mai Ngọc.
Mai Ngọc nào đã từng gặp phải tình huống này bao giờ, ở cung Yêu Vương, bọn thị nữ cũng chỉ dám thì thầm to nhỏ sau lưng, cũng không giống như bây giờ bị một đám người chỉ trích.
Mai Ngọc bối rối, ta đã làm ra chuyện thương thiên hại lí gì sao?
Nam Chi cũng có chút mê mang, ta không uống trà, nhưng tại sao vẫn ngửi thấy mùi hôi nách và mùi trà trộn lẫn là sao?
Diêu Xu lờ mờ nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng biết Long Khuyết và muội muội của hắn là quý tộc, gia tộc rất lớn, ngay cả thị nữ bên cạnh cũng rất cao ngạo.
Nhưng bây giờ tỏ ra kiêu ngạo, chỉ khiến cho người ta cảm thấy phản cảm.
Mọi người đều không thể nhìn cảnh ỷ mạnh hiếp yếu.
Diêu Xu đi tới trước mặt Bạch Sương nói: “Bọn họ cũng không cố ý, ngươi không cần để trong lòng, ta thay các nàng xin lỗi ngươi.”
Bạch Sương liên tục lắc đầu, hèn mọn nói: “Không sao, ta thật sự không sao, là ta không đúng mực đã mạo phạm tiểu thư.”
Long Khuyết đã đi tới, quét mắt nhìn nhóm người này, những người tiếp xúc với ánh mắt của Long Khuyết, đều rời tầm mắt, khí thế trên người như quả bóng cao su bị chọc thủng, soạt một tiếng, nghẹn lại.
Ánh mắt hắn dính chặt lên người Bạch Sương, “Xin lỗi một con hồ ly tinh như ngươi?”
Sắc mặt Bạch Sương tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, kinh hãi nhìn Long Khuyết, trong mắt mọi người, Long Khuyết là đang bắt nạt người.
Nhưng mọi người đều là giận mà không dám nói gì, rốt cuộc thì người này cũng rất lợi hại, giết nhiều sói như vậy.
Giết người còn không phải là chuyện vô cùng đơn giản sao?
Sắc mặt Diêu Xu lại hơi đỏ lên, Long Khuyết nói như vậy là vì nàng sao?
Là muốn giữ gìn cho nàng sao?
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Mai Ngọc có chút cao ngạo, không đúng lắm, nhưng được thiên vị như vậy, cho dù có sai, nhưng được thiên vị ai mà không thích cho được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]