Edit: Kim
Cô nhi quả phụ, ngoài việc tìm quan phủ thì cũng không còn cách nào khác.
Nam Chi chạy rất nhanh, Phó Văn Âm đã mệt đến mức không thể bước thêm được nữa, nàng thở hồng hộc, ngay đến nói chuyện cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, “Mạn Nhi, con đi trước đi, không cần, không cần lo cho ta.”
“Chỉ cần con có thể chạy thoát là được.”
“Không được.” Nam Chi không chút suy nghĩ nói, cô làm nhiều chuyện như vậy, là vì muốn Phó Văn Âm rời khỏi Cao Chiêm, để Phó Văn Âm không phải chịu khổ.
Sao có thể buông Phó Văn Âm, buông mẹ Mạn Nhi ra đâu.
Mạn Nhi vì mẹ, dâng linh hồn của mình ra.
Nhìn thấy có nha dịch tuần tra, Nam Chi lập tức kéo mẹ tới chỗ bọn họ, “Cứu mạng, cứu mạng, Cao Chiêm vượt ngục, hắn muốn giết ta và mẹ, cứu mạng, hắn sắp đuổi tới đây rồi, mẹ ta không thể chạy được nữa.”
Nha dịch không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp kéo Phó Văn Âm tới quan phủ, đừng nói các nàng sợ Cao Chiêm, ngay đến cả nha dịch cũng sợ Cao Chiêm.
Rốt cuộc thì Cao Chiêm cũng là người gây nên dịch bệnh, có biết bao nhiêu người đã chết vì dịch bệnh.
Tới quan phủ rồi, Kinh Triệu Doãn nghe xong thì hoảng sợ, lập tức kêu nha dịch bảo vệ phủ nha, lại cho người đi báo tin cho Ngự lâm quân.
Mọi việc trở nên hỗn loạn, hoàng đế sống hay chết còn chưa rõ, phòng thủ của kinh thành tập trung về hoàng cung, đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3504363/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.