Edit: Kim
“Chủ tử, chúng ta đi thôi, ngài có xuất hiện cũng không thể cứu được bọn họ.” Thuộc hạ nói với Cao Chiêm bẩn thỉu như một tên ăn mày.
Cao Chiêm nhìn người Cao gia đang quỳ thành hàng, cha hắn già đi rất nhiều, tóc bạc trắng rối tung, đầu cúi xuống.
Lòng Cao Chiêm đau đớn muốn chết, hắn đầy thù hận nhìn về phía hoàng cung.
Cao gia, từ đây nam đinh của Cao gia cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Nhóm nữ quyến đứng ngây người một chỗ, chờ sau khi chém đầu xong, bọn họ sẽ bị nhóm môi giới mang đi, bán tới đủ loại địa phương.
Phó Văn Phán cũng có trong số đó, nàng ta vươn cổ ra, hy vọng có thể nhìn thấy Phó Văn Âm, Phó Văn Âm có thể mua nàng ta, thu lấy khế bán thân của nàng ta, sau đó tới quan phủ giải trừ khế ước, nàng ta lại có thể trở thành thường dân tự do.
Nàng ta không muốn ngây ngốc trong nhóm nữ quyến Cao gia nữa.
Các nữ quyến đè nén tiếng khóc, nhìn người thân, nhìn chồng và con trai chết trước mặt mình, là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Trong lòng các nàng thầm mắng Cao Chiêm, hơn cả là cảm giác bất lực, tuyệt vọng.
Đã từng là hầu phu nhân cao cao tại thượng, bây giờ quần áo tả tơi, trên mặt, trên người đầy những vết bầm tím, sắc mặt vô cùng tiều tụy, các nàng không nhìn thấy Cao Chiêm, cũng chỉ có thể trút giận lên người mẹ và thê tử của Cao Chiêm.
Hầu phu nhân ngơ ngác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3498758/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.