Edit: Kim
“Mạn Nhi, câm miệng.” Cao Chiêm lạnh lùng mắng, “Những gì ngươi đang nói, sẽ dùng tới gia pháp.”
Nam Chi: “Được rồi, ta biết những khi người lớn không nói lại được trẻ con, sẽ thẹn quá hóa giận, sẽ sử dụng bạo lực để trẻ con phục tùng, khiến đứa trẻ sợ hãi.”
Ta là một đứa trẻ, ta có kinh nghiệm.
Cao Chiêm:!!!
Cao Chiêm hít sâu một hơi, không nhìn đứa trẻ nữa, hắn nói với cha mẹ: “Vậy khoan chưa thêm vào gia phả.”
“Không được, cần phải thêm.” Hầu gia vô cùng kiên định, “Ngươi đã quên chuyện đứa nhỏ này từng cáo ngự trạng rồi sao, chỉ có thêm vào gia phả mới có thể kiềm chế, không phải nói muốn cáo ngự trạng sao, chỉ cần đi cáo, nó và mẹ nó đều phải chết.”
Nam Chi nhìn hầu gia, ông nói rất đúng, ta đúng là muốn cáo trạng.
Nam Chi nhìn về phía Cao Chiêm: “Cha, ngươi để mẹ ta làm tiểu thiếp sao?”
Cao Chiêm chỉ nói: “Ta và mẹ con thật lòng yêu nhau.”
Phó Văn Âm nhếch miệng mỉa mai, cái gì mà thật lòng yêu nhau, lúc này cũng chỉ còn một mình Cao Chiêm tin là như vậy, cũng chỉ có Cao Chiêm mặt dày mới nói được như vậy, thật nực cười!
Cao Chiêm bị vẻ mặt buồn bã cam chịu của Phó Văn Âm làm cho đau đớn, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, rất bất lực, hắn rất muốn nói với Phó Văn Âm, người hắn yêu là nàng, hắn chỉ yêu một mình nàng.
Hắn sẽ thu xếp ổn thỏa.
Phó Văn Âm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3493475/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.