Nam Chi vặn vẹo trong vòng tay mẹ, hứa hẹn ra ngoài chơi sẽ về nhà đúng giờ, cô khoe khoang thử đánh một quyền, cũng nên hình nên dạng, Phó Văn Âm rất muốn cười, để cho cô ra ngoài chơi.
“Cẩu Đản, ra đây.” Nam Chi đi vào trong con hẻm nhỏ, kéo tấm chiếu rách nát lên, lộ ra mấy khuôn mặt bẩn thỉu, trên chiếu có mấy đứa trẻ ăn xin.
Tuổi cũng không lớn, nhỏ nhất là bằng tuổi Nam Chi, lớn nhất cũng chỉ hơn mười tuổi, bọn chúng nhìn thấy Nam Chi, lập tức nở nụ cười, “Mạn Nhi, ngươi tới rồi.”
Nam Chi chia bánh bao cho bọn họ, mấy đứa trẻ ăn xin cũng không cướp lấy, mà từng người một cầm lấy bánh bao và hạt thô.
Trước đây còn sẽ cướp, nhưng sau khi bị Nam Chi đánh, bọn chúng cũng không dám cướp nữa.
Rốt cuộc không phải ai cũng cho bọn chúng ăn bánh bao nhân thịt.
Nam Chi nhặt bùn ướt trên mặt đất bôi lên mặt, làn da trắng nõn tức khắc trở nên bẩn thỉu, giống y như đúc mấy đứa trẻ ăn xin trước mặt.
Chờ bọn họ ăn xong rồi, Nam Chi nói: “Hôm nay chúng ta tiếp tục dạo quanh kinh thành.”
Nhóm ăn xin sôi nổi gật đầu.
Một đám trẻ con ăn xin đi trên đường, sẽ bị người khác ghê tởm mà đuổi đi, bọn họ chạy thành đàn, có những nơi bọn chúng không thể tới được, đông bần tây quý, nam phú bắc tiện, không được phép ăn xin ở những nơi giàu có quyền quý, sẽ chạm phải quý nhân.
Nhóm ăn xin cũng không dám đi, không chú ý một chút thì ngay cả cái mạng cũng không còn.
Nam Chi muốn tới địa phương giàu sang phú quý, lén lút tới Tuyên Uy hầu phủ nghiên cứu địa hình, sau này cô sẽ ở nơi này, có muốn ra ngoài cũng khó, cho nên phải làm quen tới tình hình chung quanh trước.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trước tiên phải tìm được chỗ trốn.
Gia đinh của Tuyên Uy hầu phủ nhìn thấy mấy người ăn xin, lập tức cầm chổi đuổi bọn họ đi, nhóm ăn xin cười hì hì chạy đi.
Cao Chiêm hạ triều, vừa lúc gặp được cảnh gia đinh đang đuổi nhóm ăn xin đi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Gia đinh cầm cái chổi cúi đầu khom lưng nói: “Không biết tại sao dạo gần đây đám trẻ con ăn xin lại vây quanh Hầu phủ, chỉ sợ là muốn ăn trộm thứ gì đó.”
Cao Chiêm không để chuyện về đám trẻ con ăn xin ở trong lòng, chỉ dặn dò phải đuổi đi.
Chuyện hắn rối rắm bây giờ là có nên tới gặp Phó Văn Âm hay không, khoảng thời gian này hắn không tới, không biết trong lòng Phó Văn Âm nghĩ thế nào.
Có nhớ tới hắn không, có thể cảm thấy không quen không.
Trước kia hắn luôn yên lặng xuất hiện, chính là hy vọng Phó Văn Âm có thể quen với sự tồn tại của hắn, chờ tới một ngày hắn không xuất hiện, Phó Văn Âm sẽ không quen, sẽ để ý.
Thời gian nửa năm, Cao Chiêm hy vọng có thể một lần nữa bắt đầu với Phó Văn Âm, một lần nữa yêu nhau, giống như khoảng thời gian mơ hồ tốt đẹp khi hắn dưỡng thương kia.
Cao Chiêm lại xuất hiện trước mặt hai mẹ con, Phó Văn Âm và Nam Chi đều cảm thấy khó chịu.
Phó Văn Âm: Tại sao lại tới nữa rồi…..
Nam Chi: Hắn tới, sao ta có thể ra ngoài chơi đây!
Võ sư phụ: Hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta để bắt lỗi, kiếm tiền thật không dễ dàng!
Mọi người đều không vui, chỉ có Cao Chiêm bí mật mang theo mong chờ, nhưng hai mẹ con đều không nói chuyện với hắn, coi hắn như người vô hình.
Cao Chiêm cảm thấy bản thân không thể nhịn được nữa, không nhịn được mà hỏi Phó Văn Âm: “Chẳng lẽ nàng không muốn biết, gần đây ta đi đâu sao?”
Phó Văn Âm: “Ồ, ngươi đi đâu?”
Cao Chiêm:……
Hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Văn Âm, một cổ thất bại và hoảng sợ vô cùng dâng lên trong lòng hắn, hắn ý thức được có thể mình đã thật sự đánh mất Phó Văn Âm.
Trong lòng Phó Văn Âm đã không còn có hắn.
Không thể, tuyệt đối không thể, hắn không cho phép.
Hắn muốn Phó Văn Âm ở bên cạnh hắn, hắn muốn một lần nữa có được trái tim của Phó Văn Âm.
Sau đó, ngày nào hắn cũng tới, thời điểm Nam Chi muốn ra ngoài chơi, Cao Chiêm cũng muốn đi theo, Nam Chi rất thất vọng, nói thẳng: “Ta không đi nữa.”
Cao Chiêm hít sâu một hơi, nhưng rồi lại nhịn xuống, nói với Nam Chi: “Ta là cha ngươi, đi theo là để bảo vệ ngươi.”
Nam Chi nghi ngờ nhìn hắn: “Thật sự là bảo vệ ta sao?”
Hệ thống ca ca nói Cao Chiêm cảm thấy áy náy, nhưng Nam Chi không cảm thấy như vậy, Cao Chiêm chỉ vì mẹ.
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được, Cao Chiêm không thích mình, bây giờ làm chuyện này, là vì muốn mẹ sớm trở về hầu phủ.
Nam Chi rất phiền muộn nha, cô tin người, nhưng hoàn toàn không tin tưởng Cao Chiêm và hầu phủ nha.
Ta đã không thể làm một đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc nữa.
Thời gian nửa năm qua đi, Phó Văn Âm ôm Nam Chi, dưới ánh mắt cuồng nhiệt của Cao Chiêm, bước lên xe ngựa.
Tim nàng đập dữ dội, tràn ngập cảm giác hoang vắng, bi thương, nàng vén rèm lên, nhìn thấy Cao Chiêm đang canh giữ bên cạnh xe ngựa của hai mẹ con các nàng, trong lòng Phó Văn Âm không hề gợn sóng.
Nếu là khi nàng còn yêu Cao Chiêm có lẽ sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn đang đóng chặt của hầu phủ, Cao Chiêm nhíu mày đi gõ cửa, gã sai vặt hé ra một kẽ hở, nhìn Phó Văn Âm, nhỏ giọng nói với Cao Chiêm: “Thế tử gia, phu nhân nói phải đi từ cửa nhỏ của hậu viện.”
Cửa nhỏ của hậu viện là quy củ khi thiếp thất bước vào nhà, Phó Văn Âm nghe vậy, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng nàng hiểu rõ, đã sớm đoán trước được.
Cao Chiêm tức giận đá tung cửa ra, “Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy, ta cũng phải đi cửa sau?”
Gã sai vặt lăn hai vòng trên mặt đất, liên tục nói: “Thế tử gia, là phu nhân nói.” Là mẹ ngươi nói, đi mà tìm mẹ ngươi!
“Ta đi ra từ cửa chính, thì cũng bước vào từ cửa chính.” Cao Chiêm chém đinh chặt sắt nói, sau đó đi vòng ra sau, vươn tay ra với Phó Văn Âm, “Nàng đừng sợ, cứ đi theo ta.”
Phó Văn Âm hơi do dự một chút, cũng duỗi tay ra đặt vào tay Cao Chiêm, Cao Chiêm thấy vậy thì rất vui mừng, cười đến tận mang tai, nhìn có chút ngốc nghếch.
Phó Văn Âm nhìn chằm chằm vào Cao Chiêm, tự cảnh cáo chính mình, đây là Cao Chiêm, người có thể làm bất cứ thứ gì hắn muốn.
Bước vào đại sảnh, tất cả người hầu phủ đều ở đó, đều dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn đôi mẹ con kia, nhìn thấy Cao Chiêm nắm tay Phó Văn Âm, tất cả mọi người đều bất mãn.
Phó Văn Phán, người đang mặc một bộ hoa phục lộng lẫy lập tức cười nói: “Cuối cùng thì muội cũng đã trở lại, ta vẫn luôn mong ngóng muội đấy.”
Phó Văn Âm nhìn tỷ tỷ, cho dù nàng ta có đang mặc quần áo sang trọng, nhưng làn da và thần sắc trông rất tiều tụy, thậm chí dưới phục sức diễm lệ, càng khiến làn da của nàng ta thêm ảm đạm.
Xem ra tỷ tỷ sống ở hầu phủ cũng không tốt lắm đâu.
Đồng thời, Phó Văn Phán cũng đang đánh giá muội muội, nhìn thấy muội muội môi hồng răng trắng, dịu dàng thanh nhã, làn da trắng trẻo mịn màng, da thịt mềm mại, khiến cả người nàng như phát sáng.
Trong lòng Phó Văn Phán tràn ngập ghen ghét, sau khi Cao Chiêm hạ triều, đều sẽ đi tìm Phó Văn Âm, bọn họ sống cuộc sống của một đôi thần tiên, mới có thể nuôi dưỡng được một Phó Văn Âm xinh đẹp như vậy.
Hầu phu nhân mở miệng nói: “Được rồi, kính trà đi, kính trà xong thì ngươi chính là người hầu phủ.”
Phó Văn Phán lập tức ngồi xuống ghế, cho dù Phó Văn Âm có được sủng ái thì thế nào, nàng ta mới là chính thê, Phó Văn Âm là thiếp.
Hầu gia mở miệng nói: “Đứa trẻ cũng nên nhập gia phả, nếu là thê thiếp sinh, đó chính là thứ nữ.”
Tuyên Uy hầu lạnh lùng nhìn Nam Chi, “Nhập gia phả rồi thì ngươi chính là người hầu phủ, nếu ngươi còn làm ra chuyện cáo ngự trạng, ngươi sẽ chết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]