Edit: Kim
Đồng ngôn vô kỵ!
Trẻ con chỉ biết trung thực bày tỏ cảm xúc của mình.
Cha đẻ sao?!
Không thèm để ý!
Cao Chiêm lại phun ra một búng máu tươi, hắn giơ tay lên lau đi, thấy Phó Văn Âm chỉ lạnh lùng nhìn, thấy hắn nôn ra máu, nàng cũng không thèm để ý.
Nàng thật sự không còn yêu hắn?
Cao Chiêm vô cùng sợ hãi, trước kia, nàng luôn đối xử tốt với hắn, may quần áo làm giày cho hắn, làm thức ăn, khi hắn đổ bệnh cũng rất lo lắng.
Nhưng mà hắn lại chưa bao giờ để ý, thậm chí mỗi lần nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng vì bị hắn cự tuyệt, hắn lại cảm thấy vui sướng.
Trước kia vui sướng cỡ nào, bây giờ đau khổ bấy nhiêu.
Ngay cả con gái cũng chán ghét hắn, nhận nam nhân khác làm cha.
Nam Chi cũng không quan tâm Cao Chiêm có hộc máu hay không, cô dùng ánh mắt trông mong nhìn Cao Chiêm, “Cha cũ, ngươi có thể đi đi hay không, mẹ ta phải thành thân với cha ta.”
Cao Chiêm:……
Câu cha cũ này, khiến Cao Chiêm vừa tức giận lại vừa không nói nên lời.
Chỉ mới nghe tới chồng cũ, chứ chưa từng nghe thấy cha cũ bao giờ.
Để bọn họ thành thân, không được.
Hắn rất tức giận, trong tiềm thức muốn nổi giận, rốt cuộc thì đứa nhỏ này luôn chọc hắn nổi giận, là một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn đối nghịch với Phó Văn Phán, chọc Phó Văn Phán tức giận.
Hắn cũng luôn mắng nó, giờ nghĩ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3485702/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.