Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Đã từng nhìn thấy phi tử hậu cung của cha vì tranh sủng mà nhận đủ loại kết cục, toàn thân công chúa run rẩy.

Nói công chúa yêu Du Chiêu sâu đậm, cũng không phải, mà là loại cảm giác sùng bái kẻ mạnh, là ngưỡng mộ quyền lực.

Thời điểm Hổ Nữu tới Bùi gia, đã đánh nhau rồi, hầu hết người Bùi gia chỉ đứng nhìn, theo dõi cuộc chiến giữa Du Chiêu Du Hạo và hai cha con Bùi Phồn Sinh.

Hổ Nữu móc hạt dưa ra, đưa cho Hành Long một ít, “Xem kịch vui phải cắn hạt dưa.”

Hành Long thở dài: “Sao ngươi lại có tính tình này nha?”

Càng lớn càng nghịch ngợm, nếu không phải có một phần nhân quả ở đó, Hành Long đã cảm thấy muốn đổi người.

Nhưng mà lanh lẹ như vậy, vẫn còn hơn là chìm trong đau khổ hận thù.

Bùi Nghê Thường lớn lên, trổ mã vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo thon gầy, ngũ quan tinh xảo, giống như một bông hồng sắc sảo lại tươi sáng, tràn đầy sức sống.

Nữ tử như vậy, không thể nghi ngờ là rất xinh đẹp, bắt mắt, Du Chiêu nhìn thấy Bùi Nghê Thường, lại nghĩ tới Bùi Nghê Thường khi còn nhỏ.

Lại nghĩ tới đoạn đường bọn họ đã từng đi chung khi còn nhỏ, Bùi Nghê Thường vì chuyện gặp phải khi còn nhỏ, cho nên những lần sau nàng ta ra ngoài cũng không nói mình là người Bùi gia, là thiên chi kiêu tử của Bùi gia, khiêm tốn hơn rất nhiều.

Bùi Nghê Thường đã từng gặp Du Chiêu, nàng ta nhận ra Du Chiêu, nhưng Du Chiêu lại không nhận ra nàng ta.

Hai người đã trải qua một số chuyện, Bùi Nghê Thường có một chút tình cảm đặc biệt với Du Chiêu.

Nhưng bây giờ sau khi Du Chiêu kinh ngạc một hồi, lại trực tiếp ra tay với mình, vẫn khiến Bùi Nghê Thường không thể chấp nhận được.

Vẻ mặt nàng ta sợ hãi, tức giận, bi thương, khóe miệng rỉ ra máu tươi, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Chiêu, “Ngươi dám ra tay với ta, ngươi điên rồi sao?”

Du Chiêu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Nghê Thường, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi giết chết cha ta, thậm chí ngươi còn giấu giếm thân phận để qua lại với ta.”

“Bùi gia các người còn đuổi giết ta, diệt Du gia, thù này không báo không phải là quân tử.”

Bùi Nghê Thường thực mê mang, “Ta giết cha ngươi khi nào?”

Chuyện về Du gia, Bùi Phồn Sinh căn bản không nói cho Bùi Nghê Thường biết, Bùi Nghê Thường cảm thấy con súc sinh kia có thể chạy thoát, là nhờ vào tiên nhân, mà không phải là giết chết một người khác.

Du Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng có mối thù khắc sâu, “Ngươi muốn ký khế ước với Phong Dực Thần Hổ, trong thức hải của Phong Dực Thần Hổ có một đạo ý thức của cha ta.”



“A?!” Bùi Nghê Thường hiểu ra, không nhịn được mà lui về phía sau hai bước, buồn bã nhìn Du Chiêu, “Ngươi muốn giết ta sao?”

Kiếm của Du Chiêu hơi khựng lại, bên cạnh Bùi Phồn Sinh và Du Hạo đang giao đấu cũng cảm thấy cạn lời, bên này đang có cuộc chiến sinh tử, bên kia lại yêu hận tình thù, dây dưa không dứt.

Vài thập niên không gặp, sao Chiêu đệ lại trở nên lưu tình như vậy.

Du Hạo nói: “Chiêu đệ, cha của ta và đệ đều chết trong tay người Bùi gia, còn có rất nhiều người Du gia cũng đã chết.”

Đôi mắt Du Chiêu đỏ bừng, nâng kiếm lên đâm về phía Bùi Nghê Thường, Bùi Nghê Thường hoảng hốt, nhìn kiếm đâm tới, cũng không biết tránh ra, vẫn là Bùi Phồn Sinh thay nàng ta đánh lui Du Chiêu.

Bùi Nghê Thường định thần lại, vặn vẹo khuôn mặt, quát lên với Du Chiêu: “Ngươi là thứ gì, ta là người Bùi gia, ta đối xử tốt với ngươi, ngươi còn không biết mang ơn, nếu không phải con súc sinh của ngươi bắt ta, Bùi gia và Du gia sao có thể kết thù?”

Vốn dĩ Du Chiêu còn có một tia rung động với nàng ta, nhưng nghe thấy lời này, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên vặn vẹo, nàng căn bản không nhận sai, ngay cả khi đã làm sai.

“Khái, khái, khái……” Hổ Nữu cắn hạt dưa, vừa nhận xét hương vị vừa bình phẩm màn diễn trên khán đàn với Hành Long, “Không ngon lắm, ta thật sự hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau, vứt bỏ thù hận, tình yêu đích thực sẽ tồn tại mãi mãi.”

“Y……” Hành Long không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt ông già, tàu điện ngầm, di động, “Bọn họ đã như vậy rồi còn có thể yêu thương nhau, ngày nào cũng lấy kiếm thọc vào nhau sao?”

Ngươi đúng là độc ác mới cảm thấy thú vị, động vật họ mèo đáng sợ như vậy.

Hành Long thường xuyên bị trí tưởng tượng của nàng làm cho choáng váng đến tê dại, quả nhiên, bất luận là người hay yêu, cũng không nên xem diễn quá nhiều.

Mỗi lần đi ra ngoài chơi, Hổ Nữu cũng phải đi xem diễn kịch, xem đến say mê, đầu óc xem đến hỏng rồi.

Hổ Nữu cười hì hì, “Như vậy mới thú vị nha, một đao giết chết thì có gì thú vị?”

Nàng suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Nếu cha của đối phương đều bị giết chết, có thể xem là huề nhau không?”

Hành Long: Ta muốn tránh xa ngươi!

Nhưng mà đứa trẻ này cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nhìn bộ dạng của nàng, cũng không tính tham gia vào trong đó, chỉ là thường xuyên nói ra mấy câu khiến người ta đau đầu!

Càng lớn càng quá mức.

Người cảm thấy cạn lời còn có Du Hạo, Du Hạo lười quan tâm tới Du Chiêu, vẫn luôn ra tay với người Bùi gia, cũng là đang báo thù cho cha mình, bằng không chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng hắn, trở thành tâm ma.

Trải qua mấy thập niên tu luyện, lại có người chỉ dẫn, tu vi của Du Hạo còn vững chắc hơn Du Chiêu, càng lợi hại hơn, đối đầu với Bùi gia cũng không gặp bất lợi.

Bùi gia hoảng loạn, rốt cuộc là Bùi gia gặp phải cái vận xui gì, sao lại liên tục bị người ta đánh tới cửa.



Vận số mấy năm gần đây thật không may mắn, chẳng lẽ Bùi gia sắp suy tàn rồi sao?

Du Hạo giết được không ít người Bùi gia, Du Chiêu bên này nhão nhão dính dính, rối rối rắm rắm, nhưng Du Hạo bên này tăng thêm thù hận, mỗi lần giết chết một người Bùi gia, khoảng cách giữa Du Chiêu và Bùi Nghê Thường lại xa thêm một ít, thù hận gia tăng một ít.

Bùi Nghê Thường nhìn thấy có nhiều người Bùi gia bị giết như vậy, thù hận nói: “Ta muốn giết chết các ngươi.”

Sắc mặt Du Chiêu cũng cứng đờ, không nói hai lời mà bắt đầu tấn công.

Hổ Nữu nhìn hai người bọn họ hận thù giao đấu, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh, không có hưng phấn cũng không có thù hận, bọn họ không có liên quan gì tới mình.

Có thời gian, còn không bằng nghĩ tới chuyện khác, Hành Long hành vân bố vũ, nhưng thế gian còn có nhu cầu khác.

Hổ Nữu cũng muốn làm việc giống Hành Long.

Hổ Nữu nói với Hành Long: “Chúng ta đi thôi, hết thú vị rồi.”

Hành Long nhướng mày: “Sao lại không xem nữa?”

Hổ Nữu lắc đầu: “Không có gì đặc sắc, chỉ có một số chuyện đã sụp đổ mà thôi.”

Hành Long đang muốn nói gì đó, sắc mặt trở nên kỳ lạ, Hổ Nữu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hành Long nói: “Ta hành vân bố vũ, nhưng bây giờ ta lại nhận được tin muốn chúng ta đi giết yêu quái hại người, ta không thể kiêm nhiều chức như vậy đâu.”

Hổ Nữu sờ sờ cằm, “Nói như vậy, quả thực ngươi rất bận, phải có một người chuyên hàng yêu diệt ma, trấn thủ một phương.”

Hành Long kinh ngạc nói: “Ngươi muốn để con người thành tiên sao?”

Hổ Nữu nói thẳng: “Ta nào có bản lĩnh đó, hơn nữa, cũng chưa chắc người ta đã tình nguyện trấn thủ một phương.”

Hành Long hừ một tiếng, “Cũng chưa chắc.”

Tuy nói chức trách của Hành Long là hành vân bố vũ, nhưng lời khẩn cầu đã đưa tới trước mặt hắn, hắn vẫn phải quản.

Hổ Nữu nghĩ thầm, giới tu chân có nhiều người như vậy, cũng không tìm được người thích hợp, nếu có yêu thú thích hợp, để yêu thú làm trước.

Hành Long là chân long, đối phó với mấy yêu thú hèn yếu dễ như trở bàn tay, những tín đồ đó lại cống hiến hương khói cho Hành Long, đều bị Hành Long hấp thụ hết, vẻ mặt lâng lâng.

Ăn ngon thật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.