Edit: Kim
“Hừ, sao lại thế này, quá im ắng.”
“Đúng vậy, ngay cả một con thỏ cũng không có.”
“Chẳng lẽ vì nơi này linh khí loãng, cho nên ít yêu thú?”
“Cho dù không có yêu thú, thì cũng nên có dã thú chứ.”
Một đám người thật cẩn thận đi vào trong núi, cực kỳ đề phòng, kết quả lại không phát hiện được gì, cảm giác thật tịch mịch.
Nhìn qua có vẻ cực kỳ an toàn.
Theo lý thuyết an toàn như vậy mọi người nên thả lỏng, nhưng thay vì thả lỏng, như vậy càng khiến người ta thấp thỏm hơn.
Thật sự quá yên tĩnh.
Người dẫn đầu Bùi gia nói: “Mọi người chú ý, tuyệt đối không được mất cảnh giác.”
Sự im lặng tuyệt đối này thật sự rất khó chịu.
“Lộc cộc, lộc cộc……”
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một đứa trẻ đang cầm túi uống nước.
Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, lúc này còn có thể uống nước sao?
Nam Chi thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cô ngơ ngác, nhìn trái nhìn phải, hỏi nữ tu sĩ bên cạnh: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Các ngươi như vậy ta rất sợ nha!
Mấy tu sĩ bình thường:........
“Không có gì, ngươi tiếp tục uống nước đi.” Nữ tu sĩ thở dài nói.
Nam Chi ồ một tiếng, đem túi nước đưa cho tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ uống nước không?”
Nữ tu sĩ dừng một chút, nói: “Cảm ơn, ta không uống.”
Đứa nhỏ này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3455777/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.