Edit: Kim
Mấy người còn lại bị truyền ra ngoài, đi vào nhiều như vậy, tới khi ra ngoài cũng chỉ còn lại mấy người, mọi người loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía những cây đại thụ xung quanh.
Sao lại tới núi sâu rồi?
Nam Chi ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy lôi kiếp của mình sắp tới rồi.
Cô sắp độ kiếp.
Cô liều mạng ăn uống, nỗ lực tu luyện, là vì nghênh đón trận sét đánh này.
Nam Chi lo lắng mình sẽ bị sét đánh chết, nhiệm vụ của cô phải làm sao đây?
Hơn nữa……
Nam Chi liếc nhìn Bùi Nghê Thường, cô còn chưa báo thù nha!
Bùi Nghê Thường đi về phía Du Chiêu, còn vươn chân đẩy Nam Chi ra, đuổi Nam Chi giống như đuổi một con mèo dịch sang bên cạnh.
Bùi Nghê Thường hỏi Du Chiêu: “Này, ngươi tên là gì?”
Từ đầu tới cuối, Du Chiêu chưa từng nói ra tên của mình.
Du Chiêu: “Tên của ta không dễ nghe.”
Bùi Nghê Thường không vui, “Ngươi có ý gì, ta hỏi tên của ngươi, ngươi không nói là đang khinh thường ta đúng không?”
Du Chiêu rất cạn lời, đại tiểu thư kiêu ngạo này, hắn không thể chọc vào.
“Này, ngươi, a……” Bùi Nghê Thường đang nói chuyện, bỗng dưng bay lên trời, đôi tay vùng vẫy.
Mọi người đều giật mình trước biến cố đột ngột xảy đến, đều ngẩng đầu lên.
Bất thình lình nhìn thấy một con Phong Dực Thần Hổ to lớn đang vỗ cánh, ngậm quần áo của Bùi Nghê Thường trong miệng.
“Hổ Nữu, ngươi làm gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3455109/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.