Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Thời điểm Nam Chi bay, còn quay đầu lại nhìn hồ nước lạnh, nhìn làn khói trắng bốc lên từ hồ nước lạnh.

Cô hỏi hệ thống: “Ca ca, hồ nước lạnh xảy ra chuyện gì vậy?”

Hệ thống: “Không rõ lắm.”

Nam Chi: “Ngay cả ngươi cũng không biết sao?”

Hệ thống: “Chẳng lẽ cái gì ta cũng phải biết?”

Nam Chi: “Bởi vì trong lòng ta, không có chuyện gì là ca ca không làm được.”

Hệ thống: “Khiến ngươi thất vọng rồi, ta không có toàn trí toàn năng.”

Nam Chi: “Không thất vọng, ta cũng có rất nhiều chuyện không biết, ca ca đã rất lợi hại rồi.”

Hệ thống:……

Đứa nhỏ này rất thích rót canh mê hồn cho người ta.

Nam Chi bay về Du gia, đi tới sân viện của Du Chiêu, nhìn thấy Du Chiêu bị đặt trong một cái thùng, trong thùng đổ đầy nước, sương giá trên người từ từ tan ra, hóa thành dòng nước.

Du Tĩnh ở bên cạnh nhíu mày nhìn, vừa nhẹ nhàng lau thân thể cho Du Chiêu.

Nam Chi nhìn ngực Du Chiêu phập phồng lên xuống, cũng biết hắn không việc gì.

Vận khí của Du Chiêu rất tốt, có thể gặp dữ hóa lành, lần này không biết tại sao có thể hấp thụ khí lạnh của hồ nước lạnh.

Cái hồ nước lạnh kia bây giờ còn có thể luộc chín trứng gà, lần sau lên phải mang theo hai quả trứng gà.

Du Chiêu mở to mắt, nhìn thấy cha thì nghi hoặc hỏi: “Cha, sao cha lại ở đây?”

Du Chiêu nhìn chung quanh, “Không phải con đang ở hồ nước lạnh sao, sao đã quay về rồi?”

Du Tĩnh nói: “Con bị đông lạnh trong hồ, ngâm quá lâu cơ thể không thể chịu nổi, nhưng mà, trong họa lại được phúc, linh căn của con tăng mạnh.”

Nam Chi:???

Thật là quá đáng, nhiều người ngâm mình trong hồ nước lạnh như vậy, bị đông lạnh tới mức run bần bật như chó mắc mưa, cũng không có đạt được nhiều lợi ích như vậy, nhưng Du Chiêu lại có.

Nếu mấy đệ tử đó biết, có khi sẽ tức giận đến mức kêu ngao ngao.

Du Tĩnh liếc mắt nhìn Nam Chi một cái, nói với Du Chiêu: “Là vật nhỏ này chạy về báo cho ta biết.”

Bây giờ, Du Tĩnh đã có chút tín nhiệm đối với tiểu hổ.

Ít nhất tiểu súc sinh này còn biết báo tin khi chủ nhân gặp nguy hiểm.

Du Chiêu nhìn về phía Nam Chi, “Cảm ơn Hổ Nữu.”



Nam Chi vẫy vẫy cái đuôi: “Không cần cảm tạ, chúng ta là bạn bè.”

Ngươi chết rồi, ta cũng sẽ bị cha ngươi đánh chết.

Buổi tối, cơ thể Du Chiêu còn mệt mỏi nên không tu luyện mà đi nghỉ ngơi sớm, Nam Chi ra khỏi sân viện, đi tìm Du Hạo.

Du Hạo vẫn đang chờ, nhìn thấy Nam Chi, chưa nói hai lời lập tức bưng một mâm linh quả đặt xuống trước mặt Nam Chi, Nam Chi lập tức xông đến đồ ăn trước mặt.

Du Hạo vuốt lông tiểu hổ, hỏi: “Sân viện của Du Chiêu hôm nay rất náo nhiệt, có chuyện gì vậy?”

“Bị đông lạnh trong hồ.” Nam Chi nói.

Du Hạo tùy ý ừ một tiếng, cũng không để ý tới chuyện của Du Chiêu, “Ngươi chạy hai đầu như thế này, nếu để Du Chiêu biết được, nhất định sẽ tức chết.”

Nam Chi thản nhiên nói: “Không cho hắn biết là được rồi.”

Du Hạo:……

Có lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thật quái dị!

Sau khi gặp Du Hạo xong, Nam Chi lại đi tới hồ nước lạnh một chuyến, dưới ánh trăng, hồ nước lạnh bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, Nam Chi duỗi chân ra sờ thử một cái.

“Ai, sao lại lạnh rồi?” Nam Chi rất kinh ngạc, trước đó còn nóng như vậy, bây giờ lại đột nhiên lạnh đi.

Chẳng lẽ dưới đáy hồ có tủ lạnh sao?

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải dưới nước có cái gì đó không?”

Hệ thống: “Không biết!”

Nam Chi đi vòng quanh hồ hai vòng, hít sâu nhảy xuống hồ, muốn thử lặn xuống nhìn xem dưới hồ nước lạnh có thứ gì.

Cô thật sự rất tò mò!

Sự kết hợp giữa lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ và động vật họ mèo thật sự rất mạnh.

Được bao phủ bởi lông thú, còn có linh khí hộ thể, Nam Chi càng lúc càng chìm xuống, nhưng hồ nước lạnh tối đen như mực, Nam Chi cảm thấy mình như bị mù, thậm chí còn không thể giải phóng được thần thức.

Cái hồ nước lạnh này giống như không có đáy, cũng không biết là đã lặn bao lâu, Nam Chi cảm thấy có chút hoảng sợ, vội vàng bơi lên trên, nhảy lên bờ, rũ bỏ bọt nước trên người.

Thực lực bây giờ của cô còn quá yếu, không thể khám phá được đáy hồ, nhưng trong lòng lại giống như có một bàn chân không ngừng cào, khiến cô vô cùng tò mò về đáy hồ.

Được rồi, quên đi.

Nam Chi bay tới bay lui, để gió thổi tung bộ lông yêu quý của mình rồi mới quay về sân.

“Hổ Nữu, ngươi đi đâu vậy?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Nam Chi sợ đến mức lông tóc dựng đứng, quay đầu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cửa, sau lưng có ánh đèn, chiếu ra một cái bóng.

Nam Chi:……

Hù chết ta rồi!



Nam Chi vẫn chưa hoàn hồn, cô đi đến, nói với Du Chiêu: “Ngươi sờ sờ ta đi.”

Du Chiêu đang buồn ngủ, vươn tay sờ sờ Nam Chi, “Người ngươi ướt sũng.”

Nam Chi nói: “Ta tới hồ nước lạnh nha, ta bơi ở đó một lúc, nếu sau này ngươi có xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể kéo ngươi ra khỏi đó.”

Du Chiêu:!!!!

Đứa trẻ hướng nội chưa bao giờ nghe thấy những lời này bao giờ, trong lúc nhất thời, thất khiếu như thể ống khói xe lửa mà phun khói, mặt đỏ lên.

“Vậy, vậy cũng không cần phải bơi, ngươi quá nhỏ, không kéo nổi ta đâu.” Du Chiêu nói.

Bây giờ tiểu hổ mới chỉ lớn hơn một con mèo trưởng thành một chút, một con mèo mười mấy cân sao có thể kéo được hắn.

Nam Chi: “Chờ ta thích ứng được với nhiệt độ của hồ nước lạnh, sẽ làm được.”

“Hổ Nữu, cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt với ta.” Du Chiêu gắt gao ôm Nam Chi, Du Chiêu không có bạn bè bây giờ có một tiểu hổ làm bạn, trong lòng không cần phải nói là vui mừng bao nhiêu.

Nam Chi bị ôm chặt đến mức trợn trắng mắt, chặt quá, trong lòng Nam Chi cảm thấy thật bất đắc dĩ, quả nhiên không có bữa cơm nào là miễn phí.

Ban ngày Nam Chi theo Du Chiêu tới sau núi chơi, Du Chiêu có thể tiếp tục ngâm trong hồ nước lạnh, nhưng mỗi lần ngâm sẽ tự đông mình thành một khối băng, Nam Chi không thể không đi báo tin cho Du Tĩnh.

Mỗi lần Du Chiêu ngâm xong, khí lạnh của hồ sẽ bị Du Chiêu hấp thụ, còn hồ nước sẽ trở nên cực kỳ nóng.

Lại khiến tim gan cồn cào.

Sau nhiều lần, Du Tĩnh cũng không còn luống cuống khi đối mặt với con trai bị đông cứng nữa, hắn thong dong đối mặt, chờ con trai hồi phục, lại giúp con trai đả thông kinh mạch.

Dưới hồ nhất định có thứ gì đó có thể khiến linh căn của Du Chiêu trở nên mạnh hơn.

Nhưng mà, nếu dưới hồ thật sự có vật như vậy, lấy đi rồi, hồ nước lạnh sẽ mất đi tác dụng, sẽ không còn mang lại lợi ích trong việc tu luyện cho các đệ tử trong gia tộc nữa.

Lấy hay không lấy, Du Tĩnh lưỡng lự, nhưng vẫn muốn thăm dò hồ nước lạnh một chút.

Xác định con trai không sao, Du Tĩnh đi vào trong núi đến hồ nước lạnh, Nam Chi đi theo phía sau Du Tĩnh, vỗ đôi cánh nhỏ của mình, nhìn Du Tĩnh nhảy vào trong hồ nước lạnh.

Hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#)!

Người lớn này thật là khôn khéo.

Cha của Du Chiêu sẽ lấy đi thứ bên trong sao?

Là thứ gì?

Nam Chi đứng cách bờ hồ nước lạnh không xa, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Du Tĩnh lên.

Nam Chi hoảng sợ, cha của Du Chiêu sẽ không chết đuối đi.

Nam Chi vừa định đi tới nhìn xem, liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt, lập tức lui về sau ẩn nấp, nhìn vào tay Du Tĩnh, muốn biết trong tay hắn có đồ hay không.

Hai tay hắn trống trơn, nhưng Du Tĩnh có kết giới không gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.