Edit: Kim
“Đêm qua chắc là đi tìm cái vật nhỏ này.” Du Hồng dùng tay chọc vào đầu nhỏ, nhìn nó lắc đầu một cái, vừa đáng yêu vừa chật vật.
“Ngươi dám kêu lên, ta sẽ lập tức gọi người tới.” Du Hồng nhìn thấy sát khí trong mắt của tiểu hổ, lập tức nói.
Nam Chi mím môi, nhịn xuống.
Du Hạo hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào, hay là đưa nó quay về thú uyển?”
Nam Chi lắc đầu, không không không, ta không muốn quay lại thú uyển, bọn họ muốn bóp cổ ta, muốn ta ở cùng con của hắn.
Ô ô ô……
Nam Chi cảm thấy mình giống như một cô con dâu nuôi từ bé, cô không biết con dâu nuôi từ bé là thế nào, nhưng trong một thế giới gặp phải người bà nội muốn bán mình đi, bán đi làm con dâu nuôi từ bé.
Chính là đi làm nô bộc cho nhà người ta, còn nhỏ thì làm việc, lớn lên thì vừa phải sinh con vừa phải làm việc, Nam Chi mới không muốn đâu.
Du Hạo có chút đau đầu nhìn tiểu hổ, “Đại bá còn đang tìm nó đấy.”
Du Hồng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu đã tới sân của chúng ta, thì cũng xem như là có duyên với chúng ta, để nuôi đi.”
Du Hạo:???
Hắn nhìn người cha không đứng đắn của mình, cảm thấy thật cạn lời, nuôi một con hổ mà mọi người đang đi tìm, nếu bị người ta phát hiện thì phải giải thích thế nào.
Du Hồng nhìn con trai: “Không phải con rất thích nó sao, nuôi một ngày là chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3424394/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.