“Đêm qua chắc là đi tìm cái vật nhỏ này.” Du Hồng dùng tay chọc vào đầu nhỏ, nhìn nó lắc đầu một cái, vừa đáng yêu vừa chật vật.
“Ngươi dám kêu lên, ta sẽ lập tức gọi người tới.” Du Hồng nhìn thấy sát khí trong mắt của tiểu hổ, lập tức nói.
Nam Chi mím môi, nhịn xuống.
Du Hạo hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào, hay là đưa nó quay về thú uyển?”
Nam Chi lắc đầu, không không không, ta không muốn quay lại thú uyển, bọn họ muốn bóp cổ ta, muốn ta ở cùng con của hắn.
Ô ô ô……
Nam Chi cảm thấy mình giống như một cô con dâu nuôi từ bé, cô không biết con dâu nuôi từ bé là thế nào, nhưng trong một thế giới gặp phải người bà nội muốn bán mình đi, bán đi làm con dâu nuôi từ bé.
Chính là đi làm nô bộc cho nhà người ta, còn nhỏ thì làm việc, lớn lên thì vừa phải sinh con vừa phải làm việc, Nam Chi mới không muốn đâu.
Du Hạo có chút đau đầu nhìn tiểu hổ, “Đại bá còn đang tìm nó đấy.”
Du Hồng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu đã tới sân của chúng ta, thì cũng xem như là có duyên với chúng ta, để nuôi đi.”
Du Hạo:???
Hắn nhìn người cha không đứng đắn của mình, cảm thấy thật cạn lời, nuôi một con hổ mà mọi người đang đi tìm, nếu bị người ta phát hiện thì phải giải thích thế nào.
Du Hồng nhìn con trai: “Không phải con rất thích nó sao, nuôi một ngày là chiếm hời một ngày, chờ tới khi bọn họ tìm tới đây, chúng ta cứ nói vừa tìm được, đang định mang qua.”
Du Hạo:……
Xét về da mặt, Du Hạo cảm thấy cha mình có thể xem là vô địch thiên hạ, hắn còn ít tuổi, không thể thờ ơ làm ra chuyện mặt dày như vậy được.
Trong lòng Nam Chi cũng đang nghĩ thầm, có muốn trốn ở chỗ này một thời gian hay không, lừa ăn lừa uống một thời gian, không phải, ăn nhờ ở đậu mấy ngày, không phải, nghỉ dưỡng sức mấy ngày.
Du Hồng nhìn tiểu hổ, “Hôm nay gặp mặt có thể coi là nhân quả, vật nhỏ, về sau ngươi nhất định phải báo đáp phần nhân quả này.”
Nam Chi không thể nói, nếu không cô nhất định sẽ chống nạnh lý luận với vị thúc thúc này mấy câu.
Cái gì mà nhân quả, sau khi được hệ thống ca ca giải thích một chút, Nam Chi mới hơi hiểu ra, là thiếu nợ nhân tình, phải báo đáp.
Trên thực tế, nhân quả càng phức tạp hơn nữa.
Nhưng loại giải thích đơn giản này Nam Chi mới nghe hiểu được.
Cô muốn nhảy dựng lên mà nói, nếu không phải vì Du gia giết hổ mẹ, bây giờ ta đã có thể sống hạnh phúc cùng hổ mẹ ở trong núi, sẽ không phải trốn ở chỗ này.
Hệ thống: “Bước tới đâu tính tới đó.”
Nam Chi rưng rưng gật đầu, nhìn thấy tiểu hổ gật đầu, Du Hạo không khỏi thích thú, bế con hổ ướt dầm dề lên, ném vào nước tắm rửa sạch sẽ, lại dùng linh khí hong khô hơi nước.
Bộ lông khô ráo trông giống như một loại tơ lụa, Du Hồng nhìn thấy, không nhịn được mà xuống tay sờ một cái, vẻ mặt hưởng thụ.
Chưa nói tới Phong Dực Thần Hổ có tiềm lực thế nào, cho dù chỉ là một yêu thú bình thường, cũng đều muốn nuôi, sau đó ra sức xoa lông.
Sau khi Nam Chi biến thành hổ con, cảm thấy nhân loại thật là đáng sợ, thật biến thái nha.
Nam Chi: “Tại sao lại vừa sờ vừa lộ ra cái biểu cảm kỳ quái đó, làm người ta sởn tóc gáy.
Hệ thống: “Bây giờ bọn họ thích sờ ngươi cũng giống như ngươi thích sờ gấu bông nhỏ vậy.”
Nam Chi không chút suy nghĩ phản bác: “Không phải, ta mới không đáng sợ như bọn họ đâu.”
Hệ thống:……
Kỳ thật là cũng không khác biệt mấy.
Du Hạo không khỏi lo lắng hỏi: “Nó như vậy sẽ bị phát hiện.”
Du Hồng nói: “Sân của chúng ta cũng có kết giới, nếu có người tới thì giấu nó đi trước.”
Du Hạo:……
Kích thích quá!
Vừa vô đạo đức lại vừa kích thích!
Du Hồng nhìn con trai, hỏi: “Không vui sao?”
Du Hạo vẫn chỉ là một thiếu niên, nghe vậy có chút ngượng ngùng, “Rất vui.”
Du Hồng xoa đầu tiểu hổ, “Chúng ta tốn rất nhiều công sức để cứu ngươi, sau này cũng muốn được đền đáp.”
Nam Chi: Biết rồi, biết rồi!
Ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi làm những chuyện như giết người phóng hỏa, cũng đừng nghĩ tới việc cưỡi ta.
Vì thế Nam Chi thay đổi chỗ ở tiếp tục lừa ăn lừa uống, bởi vì Du Hồng luôn nói phải báo đáp, cho nên Nam Chi có ăn cũng hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cái gì ngon thì ăn, cái gì hơi kém một chút thì ăn không vào.
Du Hồng liên tục nói: “Vật nhỏ này khó nuôi quá, vẫn là đem trả về thú uyển đi.”
Nam Chi:???
Vì thế cô chịu ‘khuất nhục’ ai đến cũng không cự tuyệt, có gì ăn nấy, thật sự dễ nuôi.
Trước kia có nhiều người tới cho ăn, Nam Chi có quyền lựa chọn, bây giờ chỉ có hai cái xẻng phân, không thể lựa chọn.
Còn nhỏ nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác.
Du Hạo sờ lên bộ lông giống như tơ lụa, có chút nghi hoặc hỏi Nam Chi: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Chi: Ai, đừng nói nữa……
Du Hồng thảnh thơi nói: “Hơn phân nửa là muốn gây áp lực cho vật nhỏ này, sau đó sơ ý để nó chạy mất, bằng không cũng sẽ không đi tìm cả đêm.”
Du Hạo hỏi: “Gây áp lực như thế nào?”
Du Hồng nhìn con trai: “Con nói gây áp lực như thế nào sao, nếu là súc sinh, đánh mắng hoặc giết, là hữu dụng nhất.”
Du Hạo tức khắc nhíu mày, có chút không thể tiếp thu được, Du Hồng còn nói thêm: “Đừng nói là súc sinh, ngay cả với con người cũng không tốt hơn là bao.”
Du Hạo chuẩn bị phải tới võ đường luyện võ, hắn nói với Nam Chi: “Ngươi ở yên trong nhà không được chạy lung tung, nếu bị bắt về thú uyển, không ai cứu được ngươi đâu.”
Nam Chi meo meo kêu lên một tiếng.
“Hạo ca, nghe nói tiểu hổ đã chạy mất.”
“Đến bây giờ còn chưa tìm thấy.”
“Có khi nào nó đã chết rồi không?”
Du Hạo tới trường luyện võ rồi, đã bị các huynh đệ xông tới, ngươi một câu ta một câu, khiến Du Hạo vô cùng chột dạ.
Vật nhỏ mà các ngươi đang nói tới, bây giờ đang ở trong viện của ta, nhưng ta không thể nói ra.
Ai, cái loại bí mật chỉ có ta biết này, thật sự là không chịu nổi!
Ai, như vậy có nghĩa là ngày nào ta cũng có thể sờ tiểu hổ đúng không?
Hô hô, thật là sảng khoái.
Có đệ tử nhìn thấy Du Chiêu đi ngang qua, không nhịn được mà lớn tiếng nói: “Ai biết có thật sự là không tìm thấy tiểu hổ, hay là có người đã giấu đi rồi.”
Du Hạo chột dạ:........
Du Chiêu:……
Du Chiêu phản bác: “Ta không có, ta thật sự không giấu tiểu hổ đi.”
“Phi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, không phải ngươi thì là ai?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngày hôm qua tiểu hổ không chọn ngươi, kết quả buổi tối đã không thấy tăm hơi tiểu hổ đâu.”
“Du Chiêu, ngươi cũng quá đê tiện đi, vì muốn độc chiếm tiểu hổ, mà giấu tiểu hổ đi mất.”
Du Hạo chột dạ:........
Du Chiêu bất lực phản bác: “Không phải, không phải…..”
Hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại nói không phải, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận, trông như sắp khóc.
Còn có người nói thầm: “Cũng không biết có phải gia chủ đã đem tiểu hổ cho hắn rồi không.”
“Muốn thì cứ đưa cho con trai đi, còn giả vờ công bằng, cuối cùng cũng không phải vẫn đưa cho con trai đấy sao.”
Du Chiêu thật sự tức giận, hắn chạy tới trước mặt đệ tử vừa mới nói lời này, “Ngươi không được nói cha ta như vậy, cha ta không phải người như vậy, cha ta là gia chủ, ông ấy rất công bằng.”
Cho dù Du Chiêu chưa tới mười tuổi, cũng đã biết nói như vậy không tốt cho cha mình.
Đệ tử bị Du Chiêu phản bác, vốn dĩ còn đang có chút chột dạ, giờ phút này cũng cực kỳ tức giận, “Vậy tiểu hổ đang ở đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]