Edit: Kim
Du Chiêu cũng thật sự thích tiểu hổ, đối xử với tiểu hổ bằng sự chân thành và nhiệt tình.
Nhưng mối liên kết của bọn họ, không chỉ có tâm ý của Du Chiêu, mà còn có người đứng sau thúc đẩy.
Lúc này Nam Chi mới biết tiểu hổ tỷ tỷ không hiểu những gì người ta nói.
Cô chợt ngộ ra một điều, nói: “Ca ca ca ca, ta muốn học thật nhiều ngôn ngữ, bằng không sẽ không hiểu được người khác đang nói gì.”
Hệ thống: “Vịt ngoan, vịt ngoan, nên học nhiều.”
Đứa trẻ hiếu học là chuyện tốt.
Trưởng thành rồi trưởng thành rồi!
Đứa trẻ bây giờ không thể nói chuyện, trong lòng nhất định là nóng như lửa đốt, lộc cộc, lộc cộc…..
Tiểu hổ cả ngày chỉ biết ăn xong rồi lại ngủ, ngủ dậy thì đi tới đi lui trong lồng sắt, thử khống chế tứ chi, sau đó lại đói bụng.
Triệu quản sự bưng hết thùng thịt này tới thùng thịt khác cho những yêu thú khác ăn, còn cố tình đi qua đi lại trước lồng sắt của tiểu hổ, nhưng lại không ném cho tiểu hổ chút gì.
Nam Chi bị đói ngửi thấy mùi máu tươi, thèm muốn điên rồi, cảm thấy mùi máu tươi cũng không quá khó ngửi, thậm chí còn rất thơm.
Xong rồi xong rồi, cô sẽ không thật sự biến thành hổ có cánh thật đấy chứ.
Nhìn thấy những con yêu thú khác đang say sưa há mồm xé thịt trong lồng, đôi mắt mèo của Nam Chi tràn đầy hâm mộ, thật muốn ăn, đói quá!
Nam Chi hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3383789/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.