Khương Tấn Ngôn thả đứa trẻ xuống đất, gửi tin nhắn hỏi Trúc Sanh đang ở đâu, sao vẫn còn chưa tới, mọi người đã đến hết rồi.
Trúc Sanh trả lời ngay lập tức, nói sắp tới rồi, không bao lâu sau, một người mặc áo thun, quần jean, xách túi vải bảo vệ môi trường là Trúc Sanh xuất hiện.
Hai mắt Nam Chi sáng lên, Khương Tấn Ngôn nhíu mày, cô đang mặc cái gì đây!
Có thể nói, trang phục của Trúc Sanh là tồi tàn nhất trong số các nữ diễn viên có mặt, không quá để ý tới cách ăn mặc.
Nhưng mà, cô có dáng người thon thả, thoạt nhìn cũng là xinh đẹp tươi trẻ mang hơi thở thanh xuân, làn da trắng nõn, nhưng quầng thâm dưới mắt lại hơi đậm.
Khương Tấn Ngôn hơi đau đầu, không phải hắn đã nói phải trang điểm một chút sao, lại xách theo một cái túi bảo vệ môi trường, giống như đang đi dạo trong siêu thị vậy.
Thời điểm Trúc Sanh nhìn thấy đứa trẻ, vẻ mặt hơi cứng lại, thấy đứa trẻ không gọi mình, trong lòng cũng hiểu ra, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trúc Sanh ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi, những người khác nhìn thấy người đến là một người không có chút tiếng tăm, chỉ liếc nhìn một cái rồi rời tầm mắt, có lẽ là sinh viên trường điện ảnh nào đó tới thử vai.
Khương Tấn Ngôn ho khan một tiếng, đột nhiên nói với Trúc Sanh: “Cô gái, cô có thể giúp tôi đưa đứa trẻ vào nhà vệ sinh nữ được không?”
Đây là một lý do rất hoàn hảo, ở bên ngoài, Khương Tấn Ngôn không thể đưa con gái vào nhà vệ sinh nữ được.
Trúc Sanh sửng sốt một chút, gật đầu: “Được.”
Trúc Sanh đưa đứa trẻ đi vào nhà vệ sinh, vì lo lắng mấy người bên ngoài, Trúc Sanh cố gắng kiềm chế, giúp đứa trẻ cởi quần để cô đi vệ sinh, Nam Chi cười nói: “Cảm ơn dì.”
Hai mắt Trúc Sanh rơm rớm nước mắt, cô hít sâu một hơi, chớp mắt lau đi giọt nước mắt, sau đó nắm tay dắt đứa trẻ trở về, giao đứa trẻ lại cho Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn cười nói lời cảm ơn: “Cô có thể đứng trước mặt chúng tôi.”
Trúc Sanh nhướng mày, nói một tiếng cảm ơn, tình huống chen hàng hợp tình hợp lý như vậy, những người khác cũng không thể nói gì được.
Thang Tuyết đứng ở trên lầu nhìn qua cửa sổ thấy một màn này, tim đập thình thịch, thậm chí còn cảm thấy choáng váng.
Hai người này, hai người này vẫn gặp nhau.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, Khương Tấn Ngôn vẫn đối xử đặc biệt với Trúc Sanh.
Sao Trúc Sanh lại xuất hiện ở đây, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trúc Sanh sẽ trở thành nữ chính sao?
Trúc Sanh xuất hiện, tại sao Khương Tấn Ngôn cũng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là Trang Nghị đã thông báo cho hắn.
“Thang Tuyết, cô sao vậy, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?” Người đại diện nhìn thấy sắc mặt Thang Tuyết đột nhiên trở nên trắng bệch, thậm chí còn vô cùng sợ hãi, cô nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm sao?
Người đại diện nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Khương Tấn Ngôn đang bế đứa trẻ đứng trong đám người, “Sao Khương Tấn Ngôn lại tới đây?”
“Hắn sẽ không vì đạo diễn Trang nói nhiều với hắn mấy câu, mà nghĩ người ta sẽ cho hắn đóng phim chứ.”
Ở trong chương trình, Trang Nghị chỉ nói chuyện với Khương Tấn Ngôn, có khả năng điều này đã cho Khương Tấn Ngôn tự tin.
Là người đã từng phản bội Thang Tuyết, người đại diện hiển nhiên không có ấn tượng tốt với người đàn ông này.
Có ai lại mang theo một đứa trẻ đi thử vai đâu.
Người đại diện đột nhiên nói: “Hắn sẽ không dùng đứa trẻ làm cầu nối chứ?”
Hình như con gái Khương Tấn Ngôn chơi khá thân với con trai Trang Nghị.
Về phần cô gái đứng đằng trước Khương Tấn Ngôn, người đại diện trực tiếp làm lơ, đại não không để ý tới người này.
Cô hoàn toàn không biết, người mà nghệ sĩ của mình sợ lại chính là cái người vô danh tiểu tốt này.
Cho dù bây giờ Trúc Sanh không giống trước kia, nhưng trong hoàn cảnh này lại nhìn thấy Trúc Sanh, trong lòng Thang Tuyết vẫn dâng lên cảm giác hoảng sợ bất an.
Tất cả những điều này là do kiếp trước Trúc Sanh vẫn luôn là bóng ma trong lòng Thang Tuyết, cô còn không có cơ hội tỏa sáng.
Có lẽ bọn họ tương khắc với nhau, chỉ có một người được thành công, người còn lại nhất định phải sống trong bóng tối.
Người đại diện thấy trên trán Thang Tuyết lấm tấm mồ hôi, không khỏi hỏi: “Thang Tuyết, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Thang Tuyết lắc đầu nói: “Trong lòng chỉ không thoải mái một chút thôi.”
Người đại diện tỏ vẻ thông cảm, biết Thang Tuyết không thoải mái khi nhìn thấy Khương Tấn Ngôn, mọi chuyện xảy ra gần đây với Thang Tuyết đều có liên quan đến Khương Tấn Ngôn.
Bây giờ Thang Tuyết nhìn thấy Khương Tấn Ngôn, có cảm thấy ghê tởm cũng là chuyện bình thường.
Người đại diện an ủi nói: “Không sao đâu, bây giờ Cung tổng đang nói chuyện với đạo diễn Trang, bàn xong rồi, Cung tổng và cô sẽ là người đầu tư cho bộ phim này, cô không muốn Khương Tấn Ngôn diễn bộ phim không phải chỉ cần một câu nói thôi sao.”
Thêm người nhất định sẽ khiến đạo diễn không thoải mái, nhưng bảo đạo diễn bỏ đi người nào, cũng không khó khăn tới vậy.
Cho dù bây giờ chuyện về Thang Tuyết và Cung Kiêu đang xôn xao trên mạng, nhưng dưới sự hoạt động của bộ phận quan hệ công chúng triệt hạ các dòng hot search, nhiệt độ đã không còn cao như vậy nữa.
Cho dù có cao, thì cũng không thể không kiếm tiền được, Trang Nghị chuẩn bị quay bộ phim điện ảnh mới, Cung Kiêu là người đầu tiên tới đề nghị đầu tư, là đích thân tới.
Nhưng Thang Tuyết cảm thấy chuyện này không có dễ dàng như vậy, Trang Nghị không thích nhận đầu tư, cho dù có nhận, tư bản cũng không thể chỉ chỉ trỏ trỏ tác phẩm của hắn.
Một khi có người có hành vi này, Trang Nghị sẽ lập tức trả lại tiền, đuổi người đi.
Cho dù có không đủ tài chính, hắn có phải đi vay, cũng không chấp nhận đầu tư.
Kiên cường như vậy.
Trong ngành này có rất ít người tài giỏi có thể tự đứng lên kiếm tiền.
Trang Nghị không phải là người bị tư bản thao túng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đạt được thỏa thuận.
Có rất nhiều người cầm tiền muốn nhét cho Trang Nghị, Trang Nghị không thiếu tiền đầu tư.
Điều cô lo lắng là, Trang Nghị sẽ mạo hiểm dùng một người mới như Trúc Sanh.
Đây là một bộ phim điện ảnh đại bạo, đến lúc đó Trúc Sanh sẽ nổi tiếng, một bộ phim điện ảnh quốc dân, nhân vật chính trong đó sẽ rất nổi tiếng.
Cho dù Trúc Sanh có không phải vai chính, nhưng nhân vật nữ 2, nữ 3 vẫn đủ để Trúc Sanh có khởi đầu không tồi.
Áp lực mà trước đây cô gây cho Trúc Sanh sẽ trở nên vô ích.
Trên mạng nói cô chèn ép các nữ diễn viên khác, Thang Tuyết không nhận, cô chỉ nhận một cái, cô chỉ chèn ép Trúc Sanh.
Người không vì mình trời tru đất diệt, thay vì để Trúc Sanh bò dậy ngẩng cao đầu, tại sao người đứng trên cao không phải là cô?
Vốn dĩ, trong cái vòng tròn danh lợi này, muốn nổi tiếng, phải đánh đổi thứ gì đó.
Điều khiến Thang Tuyết bực bội nhất chính là, đôi cẩu nam nữ Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh vẫn gặp nhau, giống như là định mệnh vậy.
Thang Tuyết hít sâu một hơi, gạt bỏ sợ hãi cùng bất an trong lòng, trực tiếp nói với người đại diện: “Tôi không thích cô gái đứng trước Khương Tấn Ngôn, chị không nhận ra sao, là cô gái lúc trước đóng vai cung nữ.”
Người đại diện nhìn kỹ lại, có chút ngạc nhiên nói: “Cô ta vẫn chưa rời khỏi giới giải trí sao?”
Không có công việc thì làm sao cô có thể sống được trong ngành này.
Tại sao cô vẫn kiên trì ở trong cái giới này.
Chẳng trách sắc mặt Thang Tuyết lại không tốt, liên tiếp nhìn thấy hai người mình ghét, người đại diện an ủi nói: “Đến lúc đó cô nói với đạo diễn Trang một tiếng, đuổi cô ta đi, Cung tổng bọn họ ra rồi kìa.”
Thang Tuyết quay đầu lại nhìn về phía bên kia, lập tức chú ý tới vẻ mặt của Cung Kiêu, sắc mặt của Cung Kiêu rất bình thường, nhưng chung sống mấy năm, Thang Tuyết vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của Cung Kiêu.
Cung Kiêu không vui, khí áp toàn thân rất thấp, tim Thang Tuyết đập thình thịch, chẳng lẽ không thành công sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]