Edit: Kim
Trương ca vừa lái xe, vừa hỏi đứa trẻ tham gia chương trình có mệt không, Nam Chi nói không mệt, mọi người đều rất tốt, còn cho cô đồ ăn.
Chỉ là lúc rời đi, còn chưa kịp nói với ông lão một tiếng, cũng chưa từ biệt với mấy người bạn nhỏ ở Hoành Thôn.
Trương ca hàn huyên với đứa trẻ xong, nói với Khương Tấn Ngôn: “Về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, công ty sẽ thay anh đòi tài nguyên với Cung Kiêu.”
Khương Tấn Ngôn gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Trương ca cười ha hả: “Không phiền, đây là chuyện tốt, nhìn tình hình này, có vẻ như anh có thể vực dậy một lần nữa.”
Khương Tấn Ngôn đối với chuyện này cũng không ôm hy vọng.
Về đến nhà, Trương ca làm đồ ăn cho hai cha con, cơm nước xong, Nam Chi lấy di động của cha gọi điện thoại cho mẹ, nghe thấy giọng Trúc Sanh rất vui vẻ.
Hai mẹ con lải nhải rất nhiều lời, Khương Tấn Ngôn ở bên cạnh trầm mặc lắng nghe.
Nghe thấy Trúc Sanh vẫn không có công việc như cũ, hắn thở dài một hơi, lấy di động nói với Trúc Sanh: “Bây giờ Thang Tuyết đã ốc không mang nổi mình ốc, cô đến mấy đoàn làm phim thử xem có thể kiếm được một vai diễn hay không.”
Trúc Sanh ngáp một cái, “Biết rồi.”
Bây giờ đã là buổi chiều, đối phương vẫn là bộ dạng buồn ngủ, Khương Tấn Ngôn không nhịn được nói: “Cô có thể sinh hoạt bình thường được không, cô mà bị bệnh, cũng không thể đứa trẻ còn nhỏ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3372517/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.