Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Có bệnh, quả thực có bệnh.

Khương Tấn Ngôn cảm thấy người Cung gia muốn thông qua chương trình này, hoàn toàn hủy hoại mình.

Đứa trẻ chỉ nói với Thang Tuyết mấy câu, Cung Kiêu đã muốn ra tay với hắn.

Không phải nha, lần nào cũng là Thang Tuyết chủ động bắt chuyện với đứa trẻ.

Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi tới tham gia chương trình là vì công ty thay tôi nhận, tôi không có cách nào khác mới mang con gái tới đây.”

“Một, tôi không dạy con bé nói mấy lời đó, hai, tôi cũng không muốn có bất cứ cái gì với Thang Tuyết, ba, tôi đã như thế này rồi thì tôi có thể làm cái gì?”

Cung Kiêu thâm trầm nói: “Anh muốn cái gì trong lòng anh biết rõ.”

Khương Tấn Ngôn trực tiếp bật cười, “Tôi có thể có tâm tư gì, Thang Tuyết cô ta là tiên nữ trên trời sao, mà tôi phải một hai tranh giành với anh, một cái đầu heo mà anh còn thấy đẹp, sợ có người tranh với anh, bớt làm chuyện mất mặt đi.”

“Tôi đã thành ra như vậy rồi, cũng không sợ các người chèn ép, chuyện trước kia là tôi có lỗi với Thang Tuyết, sao, vẫn muốn công kích đạo đức tôi sao.”

“Lúc trước Thang Tuyết còn là một người mới bước chân vào giới giải trí, một số tài nguyên của cô ta cũng là do tôi cho, đại diện thương hiệu dầu gội, đại diện thương hiệu mỹ phẩm, cô ta gia nhập giới giải trí không lâu, sao có thể trở thành đại diện thương hiệu hàng xa xỉ, nhưng tôi đều giúp cô ta lấy được.”

“Đây đều là những tài nguyên phải trao đổi mới có dược, tôi đã phải tham gia không ít bộ phim điện ảnh.”

“Chuyện trước kia tôi thừa nhận là tôi sai, cũng đã chia tay trong hòa bình, mấy năm nay, tôi vì chuyện này mà vẫn luôn im lặng.”

“Những chuyện này điều tra một chút là có thể tra ra được, Thang Tuyết, cô có dám phủ nhận không?” Khương Tấn Ngôn lạnh lùng nhìn cô, “Tôi giúp cô tranh thủ nhiều tài nguyên như vậy, giúp cô đứng vững trong giới giải trí, cô dám phủ nhận không?”

Sắc mặt Cung Kiêu rất khói coi: “Anh nói mấy thứ này làm gì, muốn uy hiếp người sao.”

Khương Tấn Ngôn dùng loại ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, “Tôi uy hiếp người, rõ ràng là các người vẫn luôn dùng đạo đức mà phán xét tôi, ánh mắt nhìn tôi không khác gì đang nhìn rác rưởi.”

“Thang Tuyết lấy tôi làm ván cầu, hiệu giờ còn muốn giẫm đạp cái ván cầu này, nếu anh nói chuyện tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, mấy thứ này không đủ để bù đắp những tổn thương tình cảm mà cô ta phải chịu.”

“Cô ta cảm thấy tổn thương tình cảm là quan trọng nhất, vậy các người trả lại hết tất cả những thứ mà tôi đã cho đi, tôi sẽ để anh tùy ý gọi tôi là tra nam, là cặn bã, trả lại cho tôi, trả lại cho tôi.”

Thang Tuyết lùi lại phía sau một bước, nhìn Khương Tấn Ngôn, lẩm bẩm nói: “Anh thật quá đáng.”

Khương Tấn Ngôn cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Đời này của tôi coi như bỏ rồi, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô nữa, cô bớt tới khống chế tôi đi, tôi đã nhìn thấu cô rồi.”



“Cô mắng tôi là tra nam, tôi cũng chỉ thấy cô là một ả trà xanh, cô dùng người ta làm ván cầu để đạt được mục đích trà xanh của mình, cô lợi dụng người ta xong, sẽ đá người ta đi, còn muốn giẫm chết người ta.”

“Cô còn thích nói chuyện tình cảm, cô xứng sao, chắc kiếp trước tôi đã hủy diệt thế giới, kiếp này mới gặp phải cô, tôi có tội thì cứ tới bắt tôi đi, chứ đừng có ngày nào cũng nói tôi là rác rưởi.”

Một người vẫn luôn trầm lặng ít nói, không có cảm giác tồn tại là Khương Tấn Ngôn, miệng lại đột nhiên linh hoạt như xạ thủ bắn đậu Hà Lan.

Khó trách Khương Mỹ Bảo lại thích nói như vậy, hóa ra là cùng một nguồn.

Cung Kiêu không nhịn được nói: “Anh điên rồi à?”

Quả thực là đã điên rồi, giống như một con chó điên chỉ muốn cắn người.

Khương Tấn Ngôn chậc một tiếng, “Có chuyện gì lớn đâu, cùng lắm là tôi không thể tồn tại được trong cái giới giải trí này mà thôi, cũng có phải chỉ một mình anh chèn ép tôi đâu.”

“Giới giải trí này có khác gì ngôi nhà của anh đâu, tôi không còn trong cái giới giải trí này nữa, xem anh có thể làm gì tôi.”

Khương Tấn Ngôn đánh giá Cung Kiêu từ trên xuống dưới: “Lại một kẻ bị lợi dụng, còn tới bức ép tôi, anh cho rằng người ta thật lòng yêu anh sao, anh cùng lắm cũng chỉ là một công cụ hình người mà thôi, người ta gặp được người tốt hơn, sẽ lập tức đá anh ngay, đã đá anh rồi lại còn nói xấu anh.”

“Hôm nay các người có thể ân ân ái ái, ngày mai đã bị anh cắm sừng, mà vợ anh là người phải chịu tổn thương đau đớn, sau đó cô ta sẽ đau khổ mà rời đi.”

“Ừm, đều là tôi nói bừa đấy, có đúng là như vậy thì cũng là trùng hợp thôi.”

Mọi người:……

Lâu lâu không nói chuyện, bây giờ lại muốn nói ra toàn bộ sao?

Đây là chuyện có thể nói sao?

Đây là những thứ chúng tôi có thể nghe sao?

Ánh mắt mọi người nhìn Cung Kiêu có chút vi diệu, Cung Kiêu bây giờ tức giận không chịu nổi, hoàn toàn đồng cảm được cảm giác vợ mình bị đứa trẻ làm cho tức chết.

Hắn lạnh giọng cười nhạo nói: “Chỉ những kẻ bất tài mới đổ lỗi cho người khác, bản thân bất lực, lại nói người ta hám giàu.”

Khương Tấn Ngôn cười ha hả, chẳng hề để ý nói: “Tôi hy vọng cả đời này Cung tổng sẽ không bao giờ rơi xuống vực, vĩnh viễn đứng trên đỉnh núi.”

Cả người Thang Tuyết không thể khống chế được mà run rẩy, cô không cần nghĩ cũng biết các cư dân mạng đang nói gì, trong lòng mọi người đang nghĩ gì.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh nói với Khương Tấn Ngôn: “Tôi biết mấy năm nay anh không được như ý, cho nên mới đổ nỗi bất bình của mình lên đầu người khác.”

“Chuyện giữa tôi và anh đã sớm kết thúc rồi, anh hãm hại tôi, ngoài việc khiến bản chất của anh bị vạch trần thì cũng không có tác dụng gì khác đâu.”



“Ồ, có phải cô muốn nói tôi là chó cùng rứt giậu đúng không?” Khương Tấn Ngôn nói thẳng, “Tôi là một con chó đấy, có làm sao không, tôi còn muốn nhảy tường cơ.”

Thang Tuyết: “Anh là đang ghen ghét, ghen ghét vì tôi sống tốt.”

Khương Tấn Ngôn chắp tay, bộ dạng muốn tránh còn không kịp, “Nhanh hạ mặt nạ xuống đi, tôi còn hận không thể tránh cô đi thật xa, cô thật đen đủi, dính phải cô sự nghiệp của tôi cũng đi tong, tôi sao còn dám chọc đến cô.”

Thang Tuyết bị bộ dạng cà phất cà phơ của Khương Tấn Ngôn chọc tức muốn hộc máu, “Anh tự chôn vùi sự nghiệp của anh bây giờ lại muốn đổ lên đầu tôi, chẳng lẽ tôi khiến anh buông thả bản thân mình sao?”

Khương Tấn Ngôn buông tay, “Không sao cả, vậy cô hãy trả hết tất cả những tài nguyên mà trước kia tôi cho cô đi, chắc là cô sẽ không nói những tài nguyên tôi cho cô là dùng để đền bù tổn thương tinh thần của cô đấy chứ.”

“Trả lại hết tài nguyên cho tôi đi, ngày nào tôi cũng sẽ ngồi trước cửa mắng tra nam thay cô, tôi còn có thể thuê người dùng loa phóng thanh đi phát tin, ngày nào tôi cũng sẽ nghe mọi người gọi tôi là tra nam.”

“Tôi cũng sẽ bị xã hội vùi dập, chịu tổn thương tinh thần, như vậy phí tổn thất cũng coi như đã hết rồi đi.”

Mọi người:……

A, có dũng cảm quá rồi không?

Khương Tấn Ngôn thật sự điên rồi, thường ngày ba gậy cũng không đánh nổi một quả rắm, nhưng bây giờ lại giống như một người khác.

Kích thích, kích thích quá!

Khương Tấn Ngôn hoàn toàn tự hủy, tự hắt nước bẩn lên người mình, không chiếm được chỗ tốt nào, nhưng trên người Thang Tuyết cũng bị dính nước bẩn.

Chân trần không sợ mang giày.

Khương Tấn Ngôn cũng nghĩ thông suốt rồi, con mẹ nó cùng lắm thì trực tiếp rút lui khỏi giới giải trí, nếu Cung gia thật sự trả lại những tài nguyên này cho hắn, hắn sẽ kiếm lời rồi bỏ trốn.

Con gái hắn chỉ mới nói hai câu, người ta bắt chuyện với cô, còn không cho cô đáp lại sao?

Fu*k.

Mấy người là nhất!

【Tên tra nam ghê tởm, đã chia tay rồi còn đòi lại những gì đã tặng.】

【Chẳng lẽ chuyện của Khương Tấn Ngôn thật sự có uẩn khúc gì sao?】

【Có thể có uẩn khúc gì, chẳng lẽ là người khác ép hắn.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.