Trang Nghị nhất định có vài phần cảm tình với Khương Tấn Ngôn, rốt cuộc thì mấy năm trước, Khương Tấn Ngôn còn trẻ như vậy đã đạt được danh hiệu ảnh đế, tới tận bây giờ vẫn chưa có ai phá vỡ danh hiệu ảnh đế trẻ tuổi nhất của hắn.
Một người như mặt trời giữa ban trưa như vậy, bây giờ lại sa sút đến mức này khiến sắc mặt Trang Nghị có chút khó coi.
Rõ ràng rất có linh khí và tài năng, lại làm ra chuyện không có tự trọng như vậy.
Bây giờ Thang Tuyết cố tình nhắc tới, là khiến cho người ta không thoải mái.
Thang Tuyết là muốn Trang Nghị nhớ lại, bộ phim điện ảnh của hắn bị Khương Tấn Ngôn làm liên lụy.
Là ảnh đế trẻ tuổi nhất thì thế nào, còn không phải bây giờ không có ai tới tìm Khương Tấn Ngôn đóng phim sao.
Thang Tuyết còn nói thêm: “Vẫn là nhờ đạo diễn Trang dạy dỗ, sau này Khương Tấn Ngôn cũng không đạt được danh hiệu ảnh đế thêm một lần nào nữa.”
Lời này là khen tặng đạo diễn Trang, cũng là giẫm xuống một chân.
Người quen biết đều biết tại sao lại đến nông nỗi này, không có ai tới tìm Khương Tấn Ngôn đóng phim, vai diễn còn không có, nói gì tới việc đạt giải.
Khương Tấn Ngôn liếc nhìn Thang Tuyết, hắn không biết tại sao Thang Tuyết lại chán ghét mình tới vậy.
Là bởi vì hắn phản bội cô sao?
Khương Tấn Ngôn thừa nhận chuyện kia là hắn sai, cũng biết mình rất có lỗi với cô, hắn đã công khai xin lỗi Thang Tuyết và chia tay trong hòa bình.
Sao còn thù hận tới như vậy, cảm giác như Thang Tuyết chỉ có một tâm niệm, đó là đánh ngã hắn.
Cũng không có gì khác biệt.
Cô cảm thấy tôi phản bội cô, sao, có phải cô muốn lấy cái mạng này và sự nghiệp của tôi để bồi thường cho cô?
Hơn nữa khi Thang Tuyết mới vào nghề, Khương Tấn Ngôn cũng đã cho Thang Tuyết không ít tài nguyên, cô hoàn toàn không nhớ gì sao?
Khương Tấn Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đúng vậy, tôi là nhờ vào đạo diễn Trang mà có được danh hiệu ảnh đế, cô ở trong giới giải trí lâu như vậy rồi, ngay cả một cái danh hiệu ảnh hậu cũng không giành được, cô phải cố lên nha!”
Cô cười vì tôi là ảnh đế hết thời, nhưng cô ngay cả một cái danh hiệu ảnh hậu cũng không giành được, chỉ có chút tài nguyên của tư bản cấp cho để an ủi.
Thế giới này là như vậy, tôn thờ người cao hơn, khinh thường kẻ thấp kém, không có người cười nhạo người khác, làm gì có người tức giận.
Nam Chi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói với Thang Tuyết: “Dì Thang, cha cháu không thể đạt giải là vì không có ai tới tìm đóng phim nha.”
Nam Chi tỏ ra hiểu biết: “Chẳng lẽ dì không biết hoàn cảnh của cha cháu sao?”
Mọi người:……
Biết, chắc chắn là biết, người ta cũng chỉ muốn châm chọc một chút mà thôi.
Trẻ con nghe chỉ hiểu ý ngoài mặt chữ, người ta cũng không phải nói tới chuyện đạt giải.
Là muốn nhắc tới chuyện chia tay trước kia.
Kỳ thật mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, không biết giữa hai người này có bí mật gì không, bởi vì luôn cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ rất vi diệu.
Đáng lẽ nên tránh va chạm, nhưng hai người này lại cãi nhau, khiến cho người ta có cảm giác hai người họ đang yêu nhau.
Cung Kiêu nhìn vợ, mày nhíu chặt, hắn đã từng nói biết bao nhiêu lần rồi, cô không nên quan tâm tới những người này quá, cô lại không nghe, chính là không nghe.
Hắn có thể hiểu Khương Tấn Ngôn đã làm tổn thương vợ mình, nhưng bây giờ cô sống rất tốt, căn bản không cần phản ứng lại loại người như Khương Tấn Ngôn.
Hắn là người chìm trong đống bùn lầy, dây dưa cùng loại người như vậy, sẽ khiến cho bản thân bị dính đầy bùn.
Thang Tuyết bị Khương Tấn Ngôn chọc vào chỗ đau không giành được giải thưởng, tức giận đến mức sắc mặt tối sầm xuống.
Trang Nghị mở miệng nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát.” Nói xong liền rời đi.
Cát Lị nói đỡ thay chồng: “Anh ấy là như vậy đấy, tính tình không được tốt lắm, nhưng quả thực anh ấy đã phải ngồi máy bay và ô tô khá lâu, ăn có chút không vào.”
Thang Tuyết biến sắc, trong lòng cô cảm thấy rất hối hận, đạo diễn Trang nhất định là thân thiết với Khương Tấn Ngôn hơn, cãi nhau như vậy, sẽ khiến đạo diễn Trang không vui.
Gần đây đạo diễn Trang đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, bộ phim này sẽ rất ăn khách, sẽ nhận được rất nhiều giải thưởng.
Thang Tuyết còn muốn nắm được một vai diễn, là một vai quan trọng, nữ chính có thể là ai, ừm, Trúc Sanh sao……
Bây giờ Trúc Sanh còn không bước chân vào giới giải trí được, Thang Tuyết nghĩ, cô có nên thử thách vị trí nữ chính một chút hay không.
Nhưng bây giờ, nhìn đạo diễn Trang có vẻ không vui.
Nhưng mà, dù sao cũng đã biết trước một số chuyện, cho dù không thể trở thành vai chính, cũng có thể đầu tư kiếm một ít tiền, tiền đề là khiến đạo diễn Trang chấp nhận khoản đầu tư của cô.
Chương trình cũng còn một khoảng thời gian nữa, cũng đủ cho cô hành động.
Cô không thể tiếp tục dây dưa với Khương Tấn Ngôn nữa, chậm trễ chuyện kiếm tiền của cô.
Tiếp theo, Cát Lị và Thang Tuyết cũng ít nói chuyện hơn, thay vào đó là im lặng ăn uống.
Thang Tuyết nhìn Nam Chi ăn cơm, nếu có thể, cô rất muốn dán miệng đứa nhỏ này lại, mày không nói lời nào thì sẽ chết à!
Thang Tuyết vốn dĩ rất thương hại đứa nhỏ này, đứa nhỏ này sinh ra cũng không được ngậm thìa vàng trong miệng, chỉ là tác phẩm của việc thỏa mãn dục vọng, trừ bỏ cái này ra, cũng không có tác dụng gì.
Lại nhìn sang con gái của mình, trong lòng Thang Tuyết tràn đầy dịu dàng, những thứ mà khi còn nhỏ cô không có được, cô đều phải cho Tiêu Tiêu.
Giống như một nàng công chúa.
Cơm nước xong, Trang Minh Gia gọi mấy đứa trẻ ra ngoài chơi, Thang Tuyết nói: “Minh Gia, buổi trưa nóng lắm, đợi bớt nóng rồi hãy ra ngoài.”
Trang Minh Gia cảm thấy rất khó chịu với Thang Tuyết, bíp bíp, tôi thân với dì lắm sao, ngay cả mẹ tôi còn chưa nói gì, dì lại muốn quản tôi.
Trang Minh Gia nói thẳng: “Phiền muốn chết, tôi ra ngoài chơi đây.”
Thang Tuyết:……
Mẹ nó, đúng là một đứa trẻ ngỗ ngược!
Thang Tuyết không muốn Trang Minh Gia tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác, đặc biệt là con gái của Khương Tấn Ngôn.
Nam Chi nói: “Dì Thang, chúng cháu không sợ nóng, bên ngoài rất nóng, em Tiêu Tiêu sẽ bị cảm nắng mất, chúng cháu sẽ không đưa em Tiêu Tiêu đi cùng đâu.”
Nói xong, mấy đứa trẻ như một đàn ong chạy ra khỏi sân.
Cung Kiêu yên lặng nhìn vợ, ánh mắt rất sâu, không có gợn sóng, lại làm người ta giật mình.
“Ông, ông xã……” Thang Tuyết quay đầu đối diện với ánh mắt của chồng, trong lòng giật thót, “Sao vậy?”
Giọng Cung Kiêu rất trầm, “Anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, không cần lo quá nhiều.”
Thang Tuyết nói: “Ông xã, chúng ta về phòng đã.”
Hai người đưa đứa trẻ về phòng, Cung Kiêu hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Thang Tuyết nói: “Em biết gần đây đạo diễn Trang đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh mới.”
Cung Kiêu nhướng mày, đạo diễn Trang sắp quay bộ phim mới, nhưng trong giới còn không có chút tiếng gió nào mà?
Cung Kiêu hỏi: “Làm sao mà em biết được?”
Thang Tuyết chỉ nói: “Một chút tin tức nhỏ thôi, ông xã, chúng ta có thể đầu tư một chút, tác phẩm của đạo diễn Trang luôn chất lượng.”
Cung Kiêu nói: “Nếu là hợp tác, cũng là hợp tác bình đẳng, không cần phải lấy lòng.”
Thang Tuyết vất vả chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần như vậy.
Thang Tuyết nói: “Những thứ này có tính là gì, hợp tác với đạo diễn Trang quan trọng hơn.”
Cung Kiêu chỉ nói: “Cũng không cần phải vất vả như vậy, đầu tư gì đó, Cung gia cũng không thiếu.”
Thang Tuyết cười nói: “Em biết ông xã đau lòng thay em, nhưng em muốn nỗ lực làm việc, đến lúc đó, em còn muốn đóng một vai.”
Cung Kiêu gật đầu: “Đến lúc đó có thể đầu tư một chút, cho em một vai diễn.”
Cho một vai diễn, khẳng định không phải nhân vật quan trọng gì.
Cô muốn làm nữ chính, cho dù không phải nữ chính, thì cũng phải là nữ số 2, nữ số 3.
Nhưng quyền lực của Trang Nghị trong giới rất cao, căn bản không thiếu người muốn đầu tư, bản thân hắn cũng có tiền, nếu có thể, hắn căn bản còn không muốn có người đầu tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]