Edit: Kim
Khương Tấn Ngôn nghỉ ngơi rồi lại làm việc, làm việc rồi lại nghỉ ngơi, đối mặt với ánh mắt bất lực của ông lão, Khương Tấn Ngôn cũng rất bất lực.
Nói thật, hắn rất ít khi làm việc nặng nhọc, nhất là khi phải cắm mặt xuống đất làm cu li thế này, hắn thật sự không thích ứng được, hắn rất mệt mỏi, cơ thể không chịu đựng nổi.
Nam Chi không biết nhặt ở đâu được một chiếc lá to, cô quạt cho cha mình, nhìn khuôn mặt cha cô đỏ bừng vì nắng.
“Cha ơi, có mát hơn chút nào không?” Nam Chi quan tâm hỏi.
Khương Tấn Ngôn nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của đứa trẻ đầy mồ hôi, cô cũng rất nóng, vậy mà còn quạt cho hắn, hắn nói: “Không sao, cha không nóng, con quạt cho mình đi.”
Nam Chi nhìn mặt trời ngày càng lên cao, càng lúc càng nóng, hỏi ông lão: “Ông ơi, khi nào thì chúng ta mới được ăn cơm?”
Đối diện với đứa trẻ, thái độ của ông lão ôn hòa hơn rất nhiều, “Chờ một lát đi, còn chưa tới buổi trưa.”
“Các người còn phải làm việc ở đây cả ngày.”
Ông lão còn hy vọng ngày hôm nay nhanh qua đi hơn bất kỳ người nào.
Khương Tấn Ngôn bên này mệt chết khiếp, các tổ khác cũng không khá hơn là bao, tuy Hoành Thôn chỉ là một ngôi làng nhỏ, nhưng vì có kiến trúc đặc biệt, có không ít người tới thăm ngôi làng.
Mễ gia làm công nhân dọn vệ sinh, lúc nào cũng phải chú ý, có rác lập tức phải quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3357020/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.