Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Mọi người thấy bộ dạng bảo vệ vợ của Cung Kiêu, bàn tay đang cầm đũa hơi khựng lại, không nói nên lời.

Thực sự không có miếng ăn nào là miễn phí cả, giống như nhóc con Bạch Lộ đã nói, không khác gì một kẻ ăn xin.

Thật là đen đủi, làm người ta ăn cơm cũng không ngon miệng.

Thang Tuyết có chút ngượng ngùng mà nói: “Thật ngại quá, chồng tôi hơi thẳng thắn, anh ấy lo tôi mệt, nếu không thì tôi nấu cơm, mọi người rửa bát đi?”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Mễ Thành không thể không pha trò, cười nói: “Đúng vậy, cô vất vả nấu cơm, chúng tôi nên rửa bát.”

【Hừm, từ đầu tôi đã cảm thấy bọn họ đổ hết công việc lên đầu Thang Tuyết là không ổn rồi.】

【Đúng vậy, mọi người phải cùng nhau làm việc.】

【A, tới rồi, tới rồi, bộ dạng của Cung tổng thật ngầu, khí phách bảo vệ vợ mình.】

【Cung tổng vẫn luôn quan tâm đến vợ, sợ cô ấy bị mệt.】

Đương nhiên, cũng có người cảm thấy có chút lấn cấn, khó hiểu nói: 【Vợ của anh mệt, sao anh không giúp.】

【 Chỉ biết nói mồm, anh giúp một chút thì đã khỏe hơn rồi. 】

【 Bây giờ còn giả vờ nói vợ vất vả, không hổ là cặp vợ chồng dầu mỡ.】

Cho dù là tiền tài, thì cũng có người không thích, từ lúc 《 bảo bối tiến về phía trước》 phát sóng tới nay, có người thích xem trẻ con đáng yêu, có người thích đu cp, có người xem cẩu huyết.

Thang Tuyết là một tiểu hoa hàng đầu, tuy rằng đã kết hôn, nhưng cũng không bỏ bê sự nghiệp của mình, ngược lại bởi vì kết hôn với Cung Kiêu, mà có được rất nhiều fan cp.

Là bộ dạng của người chiến thắng nhân sinh, khiến rất nhiều người phải ghen tỵ.

Sự nghiệp thuận lợi, chồng đẹp trai lại nhiều tiền, còn là tổng tài bá đạo, quả thực là cuộc sống trong mơ của các thiếu nữ.

Sau khi tham gia chương trình, lại càng thu hút được nhiều người chú ý hơn, nhưng không phải ai cũng thích Thang Tuyết và Cung Kiêu.

Đối mặt với những lời nhận xét như vậy, các fan của Thang Tuyết sẽ sôi nổi đáp trả lại các bình luận tiêu cực, nhìn thấy người ta sống tốt liền ghen ghét, đen tối như chuột cống hôi hám.

Anh một câu, tôi một câu, trực tiếp nổ ra cuộc đại chiến trên mạng.

Nhiệt độ của chương trình cũng được tăng cao.

Nguyễn Thâm mở miệng nói: “Chúng ta để Thang tiểu thư nấu cơm quả thực đã làm phiền người ta rồi, sau này chúng ta nên tự làm.”

Thang Tuyết tức khắc cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, rõ ràng là cô làm việc tốt, tốn công tốn sức lại nhận được kết quả như vậy.

Thang Tuyết lập tức nói: “Chúng ta phân công làm việc, tôi vẫn có thể nấu cơm được, tôi nấu cơm, mọi người làm việc khác, rửa rau rửa chén gì đó đều được.”



La Hân nói: “Không cần, để cô làm hết quá vất vả, hơn nữa cô không xót cô, thì người nhà cô cũng sẽ xót cô.”

Thang Tuyết ngượng ngùng liếc nhìn chồng, xin lỗi mọi người, “Thật ngại quá, chồng tôi nói chuyện hơi thẳng.”

Tiêu Na ngay thẳng nói: “Anh ta nói thẳng, cũng là vì muốn tốt cho cô.”

Loại thái độ cao cao tại thượng của Cung Kiêu khiến Tiêu Na rất khó chịu, tại sao lại nói thẳng ra mà không thèm vòng vo, chính là không thèm để ý, coi bọn họ là nhân viên của hắn, tùy ý sai bảo.

Mọi người đều đã quyết định, cho dù có ăn rau thì cũng phải tự mình làm, ăn được một miếng cơm, lại giống như là đang ăn xin của Cung gia.

Chắc kiếp trước bọn họ giết người phóng hỏa, cho nên kiếp này mới phải chịu loại tức giận này.

Bạch Lộ cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm, cô cúi đầu ăn cơm, hai má phồng lên, giống như chuột ăn trộm dầu, lén lút hưởng thụ.

Cô nhìn về phía Nam Chi, nháy mắt với Nam Chi, Nam Chi không hiểu ý cô, cũng nháy mắt lại.

Nam Chi nhìn mọi người, cảm thấy bọn họ đều không vui, cô lại nhìn cha mình, trong lòng thầm khen ngợi chính mình, thật may là lúc trước cô đã khiến cha cô học nấu ăn, bằng không, bây giờ cô cũng sẽ không vui.

Nam Chi vừa ăn cơm, vừa giơ ngón tay cái lên với cha mình.

Khương Tấn Ngôn:……

Tuy nhiên hắn vẫn mỉm cười, sau đó liếc nhìn Thang Tuyết.

Thang Tuyết luôn chu đáo ân cần, muốn người ta phải nhớ tới ân huệ của cô.

Cho dù mọi người có vì câu nói của Cung Kiêu mà tức giận, thì cũng không hề tức giận với Thang Tuyết.

Cung Kiêu lại cũng có làm sai gì đâu, hắn chỉ thương xót vợ mình thôi mà!

Trước kia Khương Tấn Ngôn cảm thấy Thang Tuyết thật tốt bụng, thật dịu dàng, chỗ nào cũng chu toàn, nhưng bây giờ xem ra……….

Phần chu đáo này có chút khó hiểu, khi hắn xảy ra chuyện, lúc đầu công ty cũng không từ bỏ hắn, nhưng ngược lại Thang Tuyết lại là người đầu tiên từ bỏ hắn.

Có một khoảng thời gian, Khương Tấn Ngôn rơi vào đấu tranh nội tâm dữ dội, hắn tự hỏi, rốt cuộc Thang Tuyết có yêu hắn không.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đưa ra kết luận, cô không yêu hắn, đừng nói là yêu, cho dù là thích cũng chưa chắc.

Cô tỏ ra dịu dàng săn sóc, thực chất chỉ là loại thái độ với công việc.

Chưa nói tới chuyện là đúng hay sai, là đương sự, hắn cảm thấy như mình đã bị lừa.

Khương Tấn Ngôn quan sát Thang Tuyết và Cung Kiêu, cũng không biết Thang Tuyết có đang diễn cho Cung Kiêu xem không.

Hiểu chuyện săn sóc, vô cùng dịu dàng…….

Nhưng xem ra Cung Kiêu vẫn còn đang trầm mê.

Kỳ thực thì Thang Tuyết như vậy cũng tốt, có một số chuyện cô xem trọng hơn tình cảm, đem tình cảm xếp phía sau.



Chỉ là giăng lưới hơi rộng, mặc dù dùng thân phận đã kết hôn để che giấu hành vi câu cá, nhưng nếu để ý và cảm nhận kỹ, thì vẫn có thể phát hiện ra.

Vì vậy, ánh mắt Khương Tấn Ngôn nhìn Cung Kiêu có phần sâu xa cùng thương hại.

Đàn ông ấy mà, đều là tự phụ, đàn ông luôn cảm thấy người phụ nữ của mình yêu mình sâu sắc, không thể rời khỏi mình.

Lúc trước ở bên Thang Tuyết, Khương Tấn Ngôn cũng cảm thấy mình và Thang Tuyết yêu nhau rất sâu đậm, đời này sẽ ở bên nhau.

Cung Kiêu:……

Một kẻ thất bại như mày, nhìn tao làm cái gì, dùng loại ánh mắt gì vậy.

“Cha ơi, con ăn no rồi.” Nam Chi đưa cái chén rỗng không cho cha, Khương Tấn Ngôn nói: “Đi rửa chén cùng cha.”

Bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ quái, Khương Tấn Ngôn lại dẫn con đi rửa chén.

“Con cũng ăn xong rồi, con đi rửa chén.” Bạch Lộ bưng chén chạy vào phòng bếp, ngồi xổm xuống bên cạnh Nam Chi cùng nhau rửa chén.

Bạch Lộ cười hì hì kề tai nói nhỏ với Nam Chi: “Mỹ Bảo, chị rất vui.”

Nam Chi: “Tại sao chị lại vui, bởi vì bọn họ đều buồn bực sao?”

Sau câu nói của cha Cung Tiêu Tiêu, Nam Chi có thể cảm giác được mọi người đều không được vui cho lắm.

Bạch Lộ cười hì hì, “Đúng rồi, chị rất vui.”

Nhìn thấy mọi người không vui, cô lại rất vui vẻ.

Nam Chi trầm mặc một hồi nói: “Chị thật sự rất ghét dì Thang Tuyết sao?”

Bạch Lộ gật đầu, “Đúng, chị rất ghét cô ta, còn em.”

Sợ Nam Chi sợ hãi, Bạch Lộ còn nói: “Em yên tâm, chị sẽ không nói lung tung đâu, chị cũng coi như đã nói bí mật với em rồi.”

Nam Chi thở dài, “Em chỉ muốn cha em có công việc, bằng không cha sẽ không có tiền nuôi em.”

Bạch Lộ hỏi: “Là dì Thang Tuyết khiến cha em không có việc làm sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Là mọi người đều không tới tìm cha em.”

Bạch Lộ thương hại nhìn Nam Chi: “Em thật đáng thương.”

Nam Chi: “Em không đáng thương, cha em ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho em.”

Bạch Lộ:……

Được rồi, tôi đáng thương, tôi mới là đáng thương nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.