Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Tổ chương trình quay cảnh hai cha con ăn sáng cùng nhau, bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

【Nhìn đứa trẻ ăn rất ngon miệng, hẳn là cũng ngon đi.】

【Khương Tấn Ngôn đúng là bất lịch sự, còn không mời tổ chương trình một cốc trà.】

【Không có gia giáo, có gia giáo sao có thể mua dâm được.】

【Không biết mẹ của đứa trẻ là ai, đứa trẻ trông rất đáng yêu, nhưng lại có cha là Khương Tấn Ngôn.】

Tổ chương trình tất nhiên sẽ không thật sự chờ bọn họ cơm nước xong, thời gian có hạn, trong lúc ăn cơm, cũng dò hỏi rất nhiều vấn đề.

Dò hỏi Khương Tấn Ngôn có tự tin tham gia chương trình này hay không, có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ hay không.

Khương Tấn Ngôn liếc nhìn đứa trẻ, “Có thể.”

Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của đứa trẻ, cô sẽ không làm ầm ĩ.

Tổ chương trình hỏi đứa trẻ: “Cháu có tin cha cháu không, cháu thích ở cùng mẹ hay ở cùng cha hơn?”

Sắc mặt Khương Tấn Ngôn càng ngày càng lãnh đạm, tại sao hắn lại không muốn tham gia chương trình này, không riêng gì những chuyện trong quá khứ sẽ bị lôi ra nhắc lại.

Mà càng khiến người ta tức giận hơn là, những người này sẽ liên lụy tới đứa trẻ.

Nam Chi nhìn dì vừa mới hỏi chuyện, trong miệng cô vẫn đang nhai thức ăn, hai má phồng lên, trên màn hình là hình ảnh đáng yêu của đứa trẻ.

【Đứa trẻ sẽ không khóc đấy chứ.】

【Tổ chương trình vẫn không có tình người như vậy, lại đi hỏi đứa trẻ vấn đề này, chính là muốn đứa trẻ khóc, chương trình sẽ trở nên bùng nổ hơn.】

【Biết rõ là con ngoài giá thú, cha mẹ không ở cùng nhau, đúng là giết người tru tâm, ha ha ha ha….】

Nam Chi nuốt đồ ăn xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp, cô hỏi: “Dì à, dì thích ở cùng cha, hay là ở cùng mẹ?”

【Ai ui, đảo khách thành chủ rồi.】

【Vấn đề này, đứa trẻ cũng rất khó trả lời.】

Người của tổ chương trình có chút xấu hổ, cô ta nói: “Dì đều thích.”

Nam Chi gật đầu, tươi sáng cười, “Con cũng đều thích.”

Bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn, không phạm phải sai lầm nào, đều không thể nói ra lời nói ác ý được nữa.

Một hai lần còn được, nếu lại hỏi những câu hỏi nhạy cảm, đi quá xa sẽ khiến khán giả cảm thấy phản cảm.

Suy cho cùng, chủ đề chính của chương trình này cũng là sự ấm áp của gia đình, chương trình còn rất dài, còn rất nhiều thời gian.

Vì thế tổ chương trình dặn dò hai cha con phải tranh thủ thời gian, chuẩn bị lên đường.

Chờ đoàn người của tổ chương trình rút đi rồi, Khương Tấn Ngôn nói với Nam Chi: “Sau này bị hỏi những câu hỏi không thể trả lời được, con cứ tới hỏi cha.”

“Con chỉ cần nói, con không biết, con phải hỏi cha con.”



Không phải đứa trẻ còn nhỏ sao, đi hỏi cha là chuyện hết sức bình thường.

Nam Chi hỏi: “Nếu con có thể trả lời được thì sao?”

Khương Tấn Ngôn: “Con có thể trả lời được không có nghĩa là con trả lời đúng.”

Nam Chi ồ một tiếng, gật đầu: “Con biết rồi cha.”

Khương Tấn Ngôn không khỏi thả lỏng mà mỉm cười, nhưng hiển nhiên, hắn đã vui mừng quá sớm.

Trương ca giúp hai cha con thu dọn đồ đạc, nói với bọn họ: “Tôi không thể đi cùng mọi người, nhưng có sắp xếp một trợ lý.”

“Chào thầy Khương, tôi tên là Phương Chi.” Một cô gái trẻ đeo mắt kính liên tục khom lưng chào Khương Tấn Ngôn.

“Không cần khách khí, sau này phải làm phiền cô rồi.” Khương Tấn Ngôn vội vàng nói, vừa nhìn đã thấy cô gái này còn rất non nớt, có lẽ là một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp.

Phương Chi kích động đỏ cả mặt, nhìn Khương ảnh đế ở khoảng cách gần, càng cảm thấy đẹp trai hơn!

Con gái của hắn cũng rất ngoan.

Nam Chi hỏi: “Chị ơi, chị ăn cơm chưa?”

Phương Chi vội vàng nói: “Chị đã ăn rồi, bây giờ phải xuất phát luôn sao?”

Phương Chi hỏi Nam Chi: “Em có muốn chị bế không?”

Khương Tấn Ngôn nói: “Không cần, để con bé tự đi.”

Nam Chi mỉm cười với cô, khoe hàm răng hạt kê, “Chị, em sẽ tự đi, đi mệt sẽ có cha bế.”

Khương Tấn Ngôn đưa con gái và trợ lý ra sân bay, tới nơi rồi tổ chương trình nói bọn họ chờ ở phòng chờ dành cho khách VIP.

Những người còn lại của tổ chương trình lần lượt tới rồi, Khương Tấn Ngôn xem như đã là người cuối cùng tới, hắn nhíu mày nhìn, hắn dựa theo sự sắp xếp thời gian của tổ chương trình mà đến.

Hắn đã cố tình đến sớm hơn thời gian chương trình đưa ra, nhưng vẫn là người đến cuối cùng.

Quả nhiên, hắn chính là vật hiến tế trong kịch bản.

Vừa mới bắt đầu, Khương Tấn Ngôn đã cảm thấy ghê tởm, đặt biệt là còn nhìn thấy một nhiếp ảnh gia đang quay chụp.

Chỉ một chữ, ĐM.

Sự xuất hiện của Khương Tấn Ngôn khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng, mọi người đều nhìn về phía hai cha con khoan thai tới muộn.

Còn có người không tự chủ được mà nhìn về phía Thang Tuyết, bạn gái cũ và bạn trai cũ gặp lại nhau, lại còn mang theo gia đình con cái tới cùng, con mẹ nó cũng thật là xấu hổ.

Nhưng Thang Tuyết lại tự nhiên hào phóng mà chào hỏi Khương Tấn Ngôn: “Khương Tấn Ngôn, đã lâu không gặp.”

Bên cạnh Thang Tuyết là Cung Kiêu đang bế con gái, hắn mặc một bộ vest đặt may riêng tôn lên thân hình hoàn hảo, chân dài mông vểnh, trông rất đẹp trai, thời điểm bế con, lại tỏa ra một chút dịu dàng.

Một nhà ba người đứng cạnh nhau, vô cùng nổi bật, hào quang của những gia đình khác cũng bị lu mờ.

Khương Tấn Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, bình tĩnh nói với Thang Tuyết: “Chào em, đã lâu không gặp.” Sau đó nắm tay con gái tìm một chỗ còn trống ngồi xuống.

Thang Tuyết thấy Khương Tấn Ngôn không để ý tới mình, không nhịn được mà nhíu mày, sau đó nói thêm: “Đã lâu không thấy truyền thông đưa tin về anh, tôi còn tưởng rằng anh đã giải nghệ rồi.”



Khương Tấn Ngôn:……

Đừng để ý tới tôi, không cần để ý tới tôi!

Hắn nói: “Tôi không giải nghệ.”

Thang Tuyết mỉm cười, khi cô cười, toàn thân như tỏa ra ánh hào quang, “Cũng đúng, khả năng diễn xuất của anh rất tốt, giải nghệ thật sự rất đáng tiếc.”

Khương Tấn Ngôn lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

“Mẹ, bế con.” Cung Tiêu Tiêu vươn tay về phía Thang Tuyết.

“Được.” Thang Tuyết yêu thương âu yếm bế con gái giống như đang bế công chúa nhỏ.

Lại hỏi Khương Tấn Ngôn: “Con gái anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Khương Tấn Ngôn nhìn ánh mắt sắc bén của Thang Tuyết: “Hơn bốn tuổi, gần năm tuổi.”

Sắc mặt Thang Tuyết cứng đờ, sau đó làm như không có chuyện gì bế đứa trẻ.

Cung Kiêu lại nói: “Khương tiên sinh, dựa vào tuổi tác của đứa trẻ, có lẽ khi anh và Thang Tuyết còn chưa chia tay đã có rồi đi.”

Mọi người:……

Xé ra đi, xé ra đi.

Khương Tấn Ngôn thoáng liếc nhìn về phía camera, trong lòng cười ha hả một tiếng.

Khương Tấn Ngôn: “Ừm!”

Sự nghiệp của hắn đã ì ạch nhiều năm như vậy, cũng có chút dính dáng tới Cung gia, là vì muốn trút giận cho Thang Tuyết.

Sao, bây giờ muốn xé rách da mặt của hắn trước màn ảnh sao?

Trong lòng Khương Tấn Ngôn rất bực bội, chương trình rác rưởi, biết ngay sẽ thế này mà.

Nam Chi chớp chớp mắt, quay đầu hỏi cha: “Cha, cha không vui sao?”

Khương Tấn Ngôn:……

Con nhóc thúi này cũng muốn ở trong chương trình mà đạp một chân lên người cha này sao?

Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Không có.”

Nam Chi kiên quyết nói: “Có, cha không vui.”

Cô quay đầu nhìn về phía Cung Kiêu, hỏi: “Chú ơi, cha con không được có con sao?”

Cung Kiêu trịnh thượng liếc nhìn đứa nhỏ: “Có thể có, đương nhiên là có thể, vấn đề là thời gian.”

Nam Chi ồ một tiếng, tò mò hỏi: “Thời gian có vấn đề gì?”

Cung Kiêu không muốn tiếp tục nói chuyện với một đứa trẻ, xoay người nói với vợ: “Quá khứ cứ để nó qua đi.”

Thang Tuyết gật đầu: “Em biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.