Khương Tấn Ngôn chỉ có thể đọc lại hết lần này tới lần khác, vất vả lắm mới có thể dỗ đứa trẻ buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn nói hắn đọc không tốt chút nào.
“Cha, tối ngày mai sẽ nói chuyện này sau.” Nam Chi khàn khàn nói.
Khương Tấn Ngôn:……
Đúng là lời nói của ác ma.
Cuối cùng thì đứa trẻ cũng ngủ rồi, Khương Tấn Ngôn gần như là chạy trốn khỏi phòng đứa trẻ.
Trước kia Khương Tấn Ngôn có chút chán nản, mất ngủ, ngủ không ngon giấc, nhưng trải qua một trận tra tấn, Khương Tấn Ngôn cảm thấy ngủ là cách trốn thoát khỏi tai họa tốt nhất.
Phải nhanh chóng đi ngủ, nếu không một lát nữa đứa trẻ tỉnh dậy không biết sẽ còn gây ra rắc rối gì.
Khương Tấn Ngôn mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, “Cha ơi, cha….”
Ngủ rồi, còn nghe thấy giọng của đứa trẻ, quả thực là ác mộng.
“Cha ơi, cha ơi, thức dậy đi.” Nam Chi lay người cha đang ngủ say.
Khương Tấn Ngôn mở to mắt, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, trời sáng rồi, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã tám giờ rồi.
Khương Tấn Ngôn chưa từng ngủ lâu như vậy, cảm giác như hắn chỉ mới ngủ có một lát.
Nam Chi xoa bụng nói: “Cha, con đói, nấu cơm cho Mỹ Bảo ăn đi.”
Khương Tấn Ngôn rời khỏi giường, đại khái là ngủ ngon giấc cho nên cảm thấy tương đối thoải mái, buổi sáng thức dậy cũng không có cảm giác uể oải mệt mỏi.
Có lẽ đêm qua phải kể chuyện cổ tích quá mệt mỏi, cho nên ngủ tương đối ngon.
Khương Tấn Ngôn theo bản năng hỏi: “Con muốn ăn gì?”
Nam Chi nói: “Đồ ăn dành cho trẻ em nhiều dinh dưỡng.”
Khương Tấn Ngôn trầm mặc, Nam Chi nói: “Cha à, trên mạng có rất nhiều công thức nấu ăn, cha học đi, cha phải chăm sóc con.”
Khương Tấn Ngôn lấy di động ra, không phải tìm kiếm công thức nấu ăn, mà là gọi điện thoại cho người đại diện đưa bữa sáng tới.
Trương ca tất nhiên là đồng ý, Khương Tấn Ngôn nói: “Đợi một chút là có cơm ăn.”
Nam Chi thở dài, cô nói: “Trong chương trình, cha phải nấu cơm cho con ăn, phải làm sao bây giờ, cái gì cha cũng không biết làm.”
Khương Tấn Ngôn:……
“Con để ý chương trình này tới vậy sao?” Khương Tấn Ngôn hỏi.
Nam Chi kết luận: “Có thể kiếm được tiền.”
Khương Tấn Ngôn thở dài, đứa trẻ còn nhỏ, căn bản không biết tại sao mình lại được mời tham gia chương trình này.
Sẽ càng khiến hắn thêm bi thảm mà thôi.
Nam Chi cũng không có quan tâm nhiều đến vậy, cô không muốn phải ăn uống linh tinh trong chương trình.
Người cha mới Khương Tấn Ngôn này của cô nấu ăn rất dở, Mỹ Bảo vốn đã kén ăn, mà đồ ăn cha làm ra lại rất khó ăn, Mỹ Bảo không muốn ăn, vừa ăn vừa khóc.
Khó ăn đến phát khóc!
Người xem đều nói bầu không khí giữa hai cha con rất kỳ quái, cha và con gái đã không thân cận, lại còn nấu ăn dở.
Con gái lại làm ra vẻ, chỉ biết khóc, không hiểu chuyện chút nào, cho dù cơm nấu ra có thế nào, thì cũng là tấm lòng của cha.
Nam Chi không muốn ăn loại đồ ăn dở đến phát khóc.
Cho nên, cha à, cha phải học nấu ăn cho tốt đi.
Hệ thống:……
Không can thiệp vào hành vi của người khác là có phần trái đạo đức.
Trương ca mang theo đồ ăn sáng mở cửa đi vào, nhìn thấy Nam Chi lập tức nở nụ cười, nói thật mới sáng sớm nhìn thấy một đứa trẻ đáng yêu như vậy, da trắng nõn, tóc hơi xoăn, hai má phúng phính, trông giống như một con búp bê phương Tây.
Tâm trạng tất nhiên sẽ rất tốt, đặc biệt là đứa trẻ còn dùng đôi chân ngắn ngủn chạy về phía mình, trái tim như muốn tan chảy.
Lúc đứa trẻ này không khóc, thật sự rất đáng yêu.
Cha mẹ đều không xấu, tất nhiên đứa trẻ cũng không thể xấu được.
Hy vọng sau khi tham gia chương trình, cũng sẽ không khóc.
“Chú ơi, chú…..” Nam Chi reo lên, “Chúng ta ăn món gì vậy?”
Trương ca đặt bữa ăn thịnh soạn xuống bàn, kêu Khương Tấn Ngôn lại đây ăn cơm.
Trương ca đánh giá sắc mặt Khương Tấn Ngôn, thấy tinh thần của hắn rất tốt, nhưng cũng có một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, rất mâu thuẫn.
Bữa ăn này thậm chí Khương Tấn Ngôn còn ăn được nhiều hơn một chút, Trương ca cũng không tức giận vì hắn ăn nhiều, ngược lại còn rất vui mừng.
Khương Tấn Ngôn không cần khống chế cân nặng, hắn vốn dĩ đã rất gầy, lại còn bị trầm cảm nhẹ, lượng thức ăn ăn vào cũng không nhiều.
Gặp phải loại chuyện này cũng khó tránh khỏi cảm giác chán nản, nhất là khi còn không có việc làm, Khương Tấn Ngôn còn trẻ tuổi đã đạt được danh hiệu ảnh đế, tất nhiên là rất thích đóng phim, kết quả đã nhiều năm trôi qua cũng không nhận được thêm một vai chính nào.
Nam Chi nhét thức ăn vào miệng nhiều đến mức hai má phồng lên, khó khăn lắm mới nuốt được.
“Cha, cha học nấu ăn đi.” Nam Chi nói với Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn: “Không.”
Nam Chi lập tức phồng mặt lên, “Vậy chuyện tham gia chương trình phải làm sao bây giờ, con không muốn ăn đồ ăn khó ăn.”
Trương ca lập tức nhìn về phía Khương Tấn Ngôn: “Con bé nói đúng.”
Khương Tấn Ngôn quay đầu nhìn Trương ca, Trương ca trầm mặc, nói với Nam Chi: “Bảo cha cháu diễn xuất còn dễ, nhưng bảo hắn nấu cơm, quả thực đã làm khó hắn rồi.”
Nam Chi chớp mắt, “Khó lắm sao, cha không muốn làm sao?”
Trương ca lại quay đầu sang, nói với Khương Tấn Ngôn, “Quả thực muốn học một vài món đơn giản thì vẫn được, chiên rán xào nấu thì tạm thời chưa nói tới, nhưng ít nhất cũng nên học một số món luộc đi, nấu chín rồi thì thêm chút gia vị vào, hương vị cũng không khác biệt lắm đâu, có thể ăn được.”
“Tuy nói là….. Nhưng anh cũng không thể từ bỏ bản thân mình để người khác chê cười được.”
“Hơn nữa, còn có vợ chồng Thang Tuyết tham gia đấy, không thể quá tệ được.”
Nếu sự đối lập quá lớn, sẽ càng khiến người xem cảm thấy Thang Tuyết chia tay Khương Tấn Ngôn là quá đúng đắn.
Khương Tấn Ngôn cảm thấy vô cùng đau đầu, không phải vì vợ chồng Thang Tuyết, mà là vì đứa trẻ.
Sao nuôi dưỡng một đứa trẻ lại phiền toái tới như vậy?
Khương Tấn Ngôn thở dài: “Được rồi, học một chút cũng được.” Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của con gái, hắn vội bổ sung, “Con cũng đừng trông mong cha sẽ làm ra được món gì ngon.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Sao lại không thể làm được món gì ngon, cha muốn lãng phí lương thực sao?”
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn hít sâu một hơi đi vào phòng bếp, Trương ca hiển nhiên là một người đàn ông có thể xuống bếp, hắn dạy Khương Tấn Ngôn nấu mì, nấu cháo, chiên trứng…..
Ngay đến cả món rau xào, học mấy ngày trời cũng không thể nấu được, có thể nấu chín đã là không tồi.
Nam Chi ăn đồ ăn cha mình làm, lộ ra vẻ mặt khó xử, cô lắc đầu, “Không ngon.”
Khương Tấn Ngôn chỉ muốn nói, thích ăn thì ăn đi.
Trương ca nói: “Cứ từ từ, mấy ngày tới tôi sẽ đến dạy anh một vài món.” Miễn cho tới lúc lên chương trình bị mất mặt.
“Chúng ta xem chương trình ‘bảo bối tiến về phía trước’ một chút đi, xem nhiều một chút, cũng có thêm kinh nghiệm.” Trương ca nói.
“Nếu trong chương trình có thể biểu hiện tốt một chút, cũng có thể vớt vát được chút danh tiếng.”
Khương Tấn Ngôn đối với việc này cũng không có ý kiến, nếu có thể, hắn căn bản không muốn tham gia cái chương trình gắn kết tình cha con này.
Đặc biệt là với đứa trẻ này, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy muốn xuất huyết não, hắn chỉ muốn nằm im không nhúc nhích mà thôi.
Một đứa trẻ ngồi giữa hai người lớn, cùng nhau xem chương trình trên máy chiếu.
Khương Tấn Ngôn nhìn đủ các thử thách trong chương trình, đủ loại trạng thái của trẻ con, Khương Tấn Ngôn còn chưa tham gia chương trình đã cảm thấy khó thở.
Cứu tôi, cứu tôi!
Nam Chi nhìn về phía Khương Tấn Ngôn, hỏi: “Cha, cha học được chưa?”
Khương Tấn Ngôn mặt không biểu cảm nói: “Cha nên học được cái gì?”
Khuôn mặt bánh bao của Nam Chi nhăn lại, không nói gì mà nhìn cha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]