Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Đều đối với thân phận của mình mà hoang mang bối rối.

Lý trí nói cho Khương Tấn Ngôn biết, đây là con gái ruột của hắn.

Nhưng vấn đề là từ trước đến nay hắn không hề biết đến sự tồn tại của đứa con này, từ lúc sinh ra đã không có mặt hắn.

Một người đàn ông không cần mang thai sinh con, đối với một sinh mệnh được sinh ra hoàn toàn không có cảm giác, đứa nhỏ này hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Từ trên trời rơi xuống một đứa con gái, Khương Tấn Ngôn ngây ngốc, không thể tiếp thu được.

Cảm giác rất khó chịu, cuộc sống của hắn bị đảo lộn hoàn toàn, có thêm một đứa trẻ, Khương Tấn Ngôn chỉ có thể thở dài.

Hắn tắm rửa cho con gái, đưa cho cô một bộ quần áo nhỏ, để cô tự mình thay bộ đồ sạch sẽ vào.

Sau đó, lại sấy khô tóc cho Nam Chi, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Nam Chi: “Trứng gà, gà rán, đùi gà.”

Khương Tấn Ngôn không nói gì, một lát sau mới nói: “Đừng chỉ ăn mỗi gà như thế, gà rán không tốt cho sức khỏe.”

Nam Chi nhìn người cha lười biếng của mình, nói: “Vậy cha nấu cơm đi.”

Khương Tấn Ngôn lắc đầu, “Không.”

Trương ca nói: “Để tôi làm.” Nói xong lập tức vén tay áo lên đi nấu cơm.

Người đại diện Trương ca có vẻ ngoài bình thường, cho dù Khương Tấn Ngôn có đang cực kỳ suy sút, nhưng vẫn có khí chất hơn Trương ca nhiều, có mị lực.

Chuyện về khuôn mặt và dáng người hoàn toàn không nói lý được, một Khương Tấn Ngôn ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì vẫn đẹp hơn Trương ca ăn mặc chỉn chu.

Nhưng ở trong lòng Nam Chi, người chú này rất tuyệt vời, còn có thể nấu ăn.

Thế là cô trượt xuống ghế, đi theo chú Trương vào phòng bếp.

“Trứng chiên, trứng chiên, phải thêm chút hạt tiêu vào mới ngon.”

“Được rồi, chiên giòn, nấu mì sợi nữa đi, thêm chút tôm, mỡ hành vào nữa.” Trương ca nói không ngừng.

“Được, được, thêm cả rau xanh nữa.” Nam Chi nói.

Khương Tấn Ngôn nghe động tĩnh trong bếp, cảm thấy bọn họ rất giống một cặp cha con, mà hắn một mình ngồi bên ngoài, ngược lại có chút cô đơn.

Đứa nhỏ này đột nhiên ngừng khóc, còn đòi ăn, Khương Tấn Ngôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn thở ra một hơi, mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày, vừa mở điện thoại lên đã thấy bài phỏng vấn của phóng viên, quả nhiên, có rất nhiều bình luận tiêu cực.

Người ta nói rằng Khương Tấn Ngôn là một kẻ cặn bã, bây giờ còn lợi dụng con gái mình để quay trở lại.

Còn chưa kết hôn đã có con!

Giành lấy đứa trẻ, chia cắt mẹ con người ta.

Thật là cặn bã, may mà Thang Tuyết không ở bên tên đàn ông này.

Khương Tấn Ngôn thở hắt ra, thật là hết chỗ nói rồi, vừa cạn lời vừa bực bội.

Dù sao thì bất luận hắn có làm cái gì, cũng đều là một tên tra nam.



“Mắng……” Trong phòng bếp truyền ra tiếng dầu nổ, mùi mỡ hành bay ra.

Không lâu sau, Trương ca bưng một bát mì phủ hành lá bước ra, tôm đỏ cam, cải thìa và sợi mì trộn lẫn vào nhau.

Bên trên còn có một quả trứng chiên, trứng chiên giòn ở mép, rắc thêm một chút hạt mè lên trên, nhìn rất ngon mắt.

“Ăn chút gì đi, chuyện trên mạng không phải lo.” Trương ca nói.

Ngửi thấy mùi thơm của mì hành.

Nam Chi bưng phần mì của mình ra, đặt lên bàn, nghiêm túc ăn từng chút, từng chút một.

Cô cắt trứng chiên thành từng miếng mỏ cho vào miệng ăn, rất ngon, cô giơ ngón tay cái lên với chú Trương, “Chú ơi, rất tuyệt!”

Trương ca lập tức nở nụ cười, “Cháu ăn nhiều một chút, không đủ chú sẽ đi làm thêm.”

Ba người yên lặng ăn mì sợi, ăn xong rồi, Trương ca chuẩn bị đi rửa chén, Nam Chi nói: “Cha à, cha đi rửa chén đi.”

Trương ca nói: “Để chú rửa.”

Nam Chi kiên trì: “Cha rửa, chú nấu cơm rồi.”

Khương Tấn Ngôn đứng lên, thu dọn chén, “Tôi rửa.”

Trương ca cũng không tranh giành với Khương Tấn Ngôn, có chút buồn cười nói với đứa trẻ, “Chú nấu cơm, cha cháu rửa chén, cháu làm gì?”

Nam Chi: “Cháu ăn cơm.”

Trương ca: “Vậy cháu không làm việc sao?”

Nam Chi chống nạnh hợp tình hợp lý nói: “Cháu chỉ là trẻ con thôi.”

Trương ca không nhịn được mà duỗi tay nhéo má đứa trẻ, “Cháu đúng là tiểu quỷ.”

Trương ca lau miệng cho đứa trẻ, “Sắp tham gia chương trình rồi, cháu có lo lắng không?”

Nam Chi: “Lo lắng.” Nếu biểu hiện không tốt, cha sẽ mất việc làm.

Trương ca bất đắc dĩ chỉ có thể dặn dò Nam Chi: “Trong chương trình, không nên cãi nhau với cha, cũng đừng khóc.”

Nam Chi dạ một tiếng, “Chú ơi, chú nói với cha cháu phải làm việc chăm chỉ nhé.”

Trương ca:……

“Được.” Trương ca có chút cạn lời, lại hỏi: “Tại sao cháu lại muốn cha cháu làm việc chăm chỉ.”

“Nếu cha không có việc làm, sẽ không có tiền.” Nam Chi nói.

Khương Tấn Ngôn rửa sạch đống chén đĩa xong, lau tay đi ra, nghe lời con gái nói, càng không nói nên lời.

Ở trong lòng đứa trẻ, hắn rất nghèo sao?

Là đàn ông không thể bị nói không được.

Khương Tấn Ngôn nói: “Vẫn còn tiền, vẫn có thể nuôi sống con.”

Nam Chi: “Nhưng sau này sẽ càng nghèo hơn.”

Khương Tấn Ngôn:……



Đứa nhỏ này, không thể đặt hy vọng vào hắn được sao?

Nam Chi nói xong, lập tức phản ứng lại, cô có miệng quạ đen, không được nói, không được nói.

Không được nói sau này cha sẽ càng nghèo hơn được.

Vì để đền bù, Nam Chi bổ sung, “Sau này cha sẽ có rất nhiều tiền.” Có tiền nuôi sống bảo bảo.

Nam Chi cảm thấy chỉ cần mình nói đủ nhanh, miệng quạ đen sẽ không theo kịp.

Tốt xấu đều nói ra.

Trương ca nghe xong cười ha hả, cầm túi văn kiện mà đi rồi, “Cha con hai người nghỉ ngơi đi, nếu rảnh thì ra ngoài chơi một chút, chờ chương trình bắt đầu.”

Sau khi người đại diện Trương ca đi rồi, hai cha con bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, Nam Chi vươn đôi tay trắng nõn ra với cha.

Khương Tấn Ngôn hoàn toàn không hiểu ý muốn của con gái, “Muốn làm gì?”

Nam Chi: “Di động, gọi điện thoại cho mẹ.”

Khương Tấn Ngôn lập tức nhíu mày, nói thẳng, “Gọi máy bàn đi.” Hắn không muốn qua lại với người phụ nữ kia.

Khương Tấn Ngôn cảnh giác nói: “Không phải là con muốn tác hợp cha với mẹ đó chứ.”

Nam Chi hả một tiếng, “Không đâu, mẹ con không thích cha.”

Khương Tấn Ngôn:……

Đứa nhỏ này không khóc, ngược lại càng khiến người ta tức giận hơn.

Nam Chi nói: “Cha giúp con bấm số đi, cảm ơn.”

Khương Tấn Ngôn bấm số với thái độ nói không nên lời, bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Alo, xin chào.”

“Mẹ ơi, con là Mỹ Bảo.” Nam Chi lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh điện thoại.

“Mỹ Bảo đấy à, con ở cùng cha con thế nào rồi, mẹ đang làm việc.” Trúc Sanh nói, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ trong điện thoại truyền đến.

“Hoan nghênh bạch bạch bạch đến với phòng phát sóng trực tiếp.”

“Cảm ơn bạn đã phát phần thưởng bông hoa nhỏ nha.”

Khương Tấn Ngôn nghe thấy âm thanh này, lập tức biết được người phụ nữ kia đang phát sóng trực tiếp, một streamer trẻ lại không thể nuôi sống bản thân và đứa con.

Hắn cau mày thật chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Đúng hơn là cảm giác phi lý không thể diễn tả được.

Nam Chi nói: “Con sống rất tốt, mẹ, con sắp tham gia chương trình cùng với cha.”

“Khương Tấn Ngôn cái tên cặn bã kia, đã tự làm cho bản thân sống dở chết dở rồi, lại còn muốn chèn ép bà đây không làm việc được có đúng không.”

“Đưa con tham gia chương trình sao, nghe lời hắn đi, bảo bảo, bây giờ hắn có thể nuôi được con.”

Khương Tấn Ngôn:……

Mẹ nó!

Mẹ của đứa trẻ là loại đức hạnh gì đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.