Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Từ chức, Lục Tấn từ chức?

Đã rời khỏi nơi này rồi?

Hắn đã đi đâu?

Nhất thời Quan Hinh lại rơi vào hoang mang, sợ hãi, cô ý thức được, cô đã đánh mất một người, đánh mất một người mà cô thật sự rất yêu.

Bây giờ cô không thể tìm được người đó nữa…

Quan Hinh hỏi nhân viên cửa hàng: “Vậy cô có biết anh ấy đi đâu không?”

Nhân viên cửa hàng cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Cô hỏi thăm tin tức về Lục Tấn làm gì, cô có quan hệ gì với Lục Tấn?”

Lại không phải một cô gái đổ gục trước Lục Tấn đấy chứ, Lục Tấn tới cửa hàng khiến doanh số bán hàng tăng lên không ít, có rất nhiều người tới đây để ngắm soái ca.

Chay theo Lục Tấn muốn kết bạn Wechat, thổ lộ tình cảm với Lục Tấn, không biết công ty cử hắn đến làm cửa hàng trưởng với mục đích gì, nhưng phong thái và khí chất của hắn khiến người ta có cảm giác hạc trong bầy gà.

Có đôi lúc sẽ có những chị em phải ôm mặt hét lên, nhìn chằm chằm vào Lục Tấn.

Nhưng Lục Tấn lại luôn tỏ ra lạnh lùng trước những cái nhìn này, cách xa người khác tới ngàn dặm, chưa bao giờ cho đối phương cách thức liên lạc.

Loại chuyện này đã thấy quá nhiều, cho nên bây giờ có người tới hỏi Lục Tấn, nhân viên cửa hàng chỉ cảm thấy, cô gái này hẳn là lại mê đắm trước túi da của Lục Tấn mà thôi.

Ánh mắt của nhân viên cửa hàng khiến Quan Hinh cảm thấy khó chịu, đặc biệt là khi nhận ra vẻ mặt khinh thường không nói nên lời của đối phương.

Trước kia cô vẫn là vợ tổng giám đốc đấy, những người này cùng lắm cũng chỉ là mấy người làm công cho Lục gia mà thôi.

Sự kiêu ngạo được nuôi dưỡng bởi cuộc sống giàu sang khiến Quan Hinh có chút không thể nhịn nổi.

Cô nói thẳng: “Tôi là vợ của Lục Tấn.” Tuy rằng là vợ cũ, nhưng ít nhất bọn họ cũng từng là vợ chồng.

Nhân viên cửa hàng:……

Có đúng không vậy?

Thật đúng là mở mang đầu óc, chắc là nói nhảm đi, nếu đúng là chồng cô, vậy tại sao chuyện đã qua hơn một tháng rồi mà cô còn không biết chồng mình đã đi đâu.

Nhìn thấy soái ca liền nhận làm chồng, đúng là thần kinh.

Nhân viên cửa hàng: “Cửa hàng trưởng Lục Tấn đã từ chức cách đây hơn một tháng rồi.”

Nhân viên cửa hàng lại bổ sung thêm một câu, “Chúng tôi cũng không biết Lục Tấn đã đi đâu.”

Thân phận vợ của cô hẳn là do cô tự tưởng tượng ra.



Tỉnh táo lại đi!

Vẻ mặt của Quan Hinh có chút khó coi, cô không thể kiểm soát được hành tung của Lục Tấn, điều này khiến cô vừa lo lắng vừa khó chịu.

Theo bản năng lập tức muốn khóc thút thít, lập tức muốn móc di động ra gọi cho Lục Tấn.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bộ dạng lung lay sắp đổ của Quan Hinh, trong lòng sợ hãi, ngàn vạn lần đừng ngất trong tiệm, đi mau, đi mau!

Cũng may Quan Hinh không có ngất trong tiệm, mà lảo đảo ra khỏi cửa hàng, ngồi xổm bên ngoài tủ kính, vùi đầu vào cánh tay bật khóc.

Người qua đường không khỏi ngoái lại nhìn, nhưng cũng không thèm để ý nhiều mà vội vã đi mất, rốt cuộc thì ai mà chẳng có lúc suy sụp.

Không biết cô gái này đã gặp phải chuyện bất hạnh gì.

Mọi người đều có đủ loại phiền não, nhưng hầu hết mọi người đều nỗ lực khống chế, càng sẽ không biểu hiện ra ở nơi công cộng, trừ phi là thực sự không chịu nổi, quá suy sụp.

Bây giờ Quan Hinh đúng là đã suy sụp, suy sụp ở chỗ, chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà cô đã không còn biết chút tin tức nào của Lục Tấn nữa.

Lục Tấn giống như một ngôi sao từ từ vụt tắt, dần mất biến mất khỏi thế giới của cô, cô không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được.

Cho dù là đã ly hôn, nhưng Quan Hinh cảm thấy chỉ cần còn yêu nhau, chỉ cần còn yêu nhau thì vẫn có thể trở về bên nhau, sẽ trở về như xưa.

Nhưng bây giờ, Quan Hinh đã không thể chắc chắn được, cô vô cùng sợ hãi, cần phải có thứ gì đó để cô nắm lấy, cô run rẩy mà gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối, giọng nói của Lục Tấn truyền đến, Quan Hinh suy sụp khóc lóc nói: “Lục Tấn, Lục Tấn, anh đang ở đâu, anh đang ở đâu, em không tìm thấy anh, không tìm thấy anh.”

Lục Tấn nới lỏng cà vạt, hắn thở ra một hơi, toàn thân nồng nặc mùi rượu và hơi thở ái muội.

Khi Lục Tấn tự mình gây dựng sự nghiệp, hắn đã biết việc khởi nghiệp sẽ khó khăn thế nào, ở trong môi trường này luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và cám dỗ.

Khi còn có Lục gia chống lưng, mọi người bàn chuyện lúc nào cũng thuận lợi, không cần phải làm những thứ rắc rối như bây giờ.

Bên cạnh không có một thư ký xinh đẹp nóng bỏng, người ta sẽ lập tức đưa tới bên cạnh, như thể không cùng làm những chuyện xấu xa bẩn thỉu, thì không thể làm ăn cùng nhau được.

Có thể cự tuyệt được một lần, nhưng còn lần hai, lần ba.

Trước kia Lục Tấn sẽ không gặp phải những loại chuyện này, cho dù bây giờ hắn có nhắc tới Lục gia, thì người ta sẽ càng muốn lấy lòng hắn, nhét đồ tới cho hắn.

Lục Tấn đang trong phòng bao thật sự không đứng dậy nổi, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nhận được điện thoại của Quan Hinh, trong lòng Lục Tấn lập tức như có một tảng đá lớn đè nặng.

Vừa áp lực vừa nặng nề, bên tai nghe tiếng khóc của Quan Hinh, Lục Tấn mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ nói: “Anh đang bàn chuyện làm ăn.”

“Lục Tấn, Lục Tấn, em muốn gặp anh.” Quan Hinh nhỏ giọng khóc, giọng nói vừa nhu nhược vừa sợ hãi, khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc muốn che chở.

Quan Hinh khịt mũi, chịu đựng cảm giác Lục Tấn không có lập tức muốn đến gặp cô, chỉ nói: “Chừng nào thì anh xong việc?”



“Anh đang đi công tác.” Lục Tấn hỏi, “Em có việc gì sao?”

Đi công tác?

Anh thật sự đang đi công tác?!

Hay là tìm đại một lý do để không gặp cô?

Trong lòng Quan Hinh cuồn cuộn, cô muốn khóc lóc lớn tiếng mà chất vấn, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn, thậm chí cô không còn tư cách để hỏi câu hỏi này.

Hối hận, vô cùng hối hận!

Quan Hinh hối hận vì đã ly hôn, giờ phút này cô vô cùng hối hận!

Ly hôn, có nghĩa là bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, những việc trước kia là lẽ đương nhiên, bây giờ lại trở thành xa xỉ.

Lục Tấn còn nói thêm: “Anh cũng không biết khi nào mới có thể xong, Quan Hinh, anh đã rời khỏi Lục gia rồi, bây giờ anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng, có rất nhiều chuyện không thể rõ ràng được, em nghe lời đi có được không?”

Quan Hinh khóc nghẹn gật đầu, “Em biết rồi, em sẽ chờ anh.”

Ngực Lục Tấn cứng lại, em chờ anh, đây không phải sự chờ đợi tốt đẹp, mà là áp lực nặng nề.

Gây dựng sự nghiệp riêng tuy rằng vất vả, nhưng đối với Lục Tấn mà nói, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng là đơn giản.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, cho dù công việc bận rộn khiến cơ thể hắn mệt mỏi, nhưng khi đối mặt với vấn đề khó khăn trong tình cảm, là tâm mệt, tràn ngập cảm giác bất lực.

Căn bản không biết nên làm thế nào, không biết nên xử lý thế nào.

Không còn Quan Hinh quấy rầy, Lục Tấn cảm thấy thật nhẹ nhàng thư thái, cho dù gây dựng sự nghiệp có gặp khó khăn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Quan Hinh, hắn lập tức cảm thấy vấn đề gặp phải không đáng nhắc tới, chỉ là vấn đề nhỏ.

So với Quan Hinh, mọi chuyện trên thế gian đều có cách giải quyết, nhưng những lúc đối mặt với Quan Hinh, lại thật sự khó khăn.

“Quan Hinh, em đừng chờ anh, em cứ tận hưởng cuộc sống của em đi, gặp được người mình yêu, có thể hẹn hò, đừng chờ anh, anh quá mệt mỏi rồi.”

Lục Tấn cảm thấy mình đã mất đi khả năng yêu đương rồi, nghĩ đến việc yêu một người, thứ nảy lên không phải hạnh phúc, mà là cảm giác sợ hãi và mệt mỏi.

Khoảng thời gian nhẹ nhàng thoải mái này, thậm chí hắn còn cảm thấy đây đều là khoảng thời gian thư giãn bị đánh cắp bây giờ mới tìm lại được.

Thậm chí hắn còn ti tiện mà nghĩ, hóa ra chia tay rồi cũng tốt.

Dù có muốn hay không thì cũng nên chia tay.

Nhưng mà hắn và Quan Hinh yêu nhau nhiều như vậy, sao có thể nghĩ thế này được.

Cảm giác tội lỗi và cảm giác nhẹ nhàng đan xen nhau.

“Đừng chờ anh, Lục Tấn, anh có ý gì?” Quan Hinh càng khóc to hơn, “Quả nhiên là anh đã không còn yêu em nữa, anh đã thay lòng đổi dạ rồi, thay lòng đổi dạ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.