Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi cha cũng không yêu mẹ lắm.”

Mẹ đã đau đến phát run, mà cha lại đang ngẩn người, nếu là trước đây, cha sẽ ôm lấy mẹ, yêu thương, cưng chiều mẹ.

Cha mẹ đều đã thay đổi rồi, đặc biệt là cha đã thay đổi rất nhiều.

Lục phu nhân xoa đầu cháu gái, “Trên đời này không có người nào là không thay đổi, chỉ có hành động tương ứng, Trân Trân phải hiểu rằng, đặt tình yêu và kỳ vọng vào người khác, hy vọng người ta sẽ yêu mình, là một việc làm vừa tốn sức vừa ngu ngốc, cũng không giải quyết được việc gì.”

“Được yêu chưa bao giờ là giá trị duy nhất của một người, chờ đợi người khác yêu mình là một chuyện đáng buồn, luôn hy vọng tìm được một người yêu mình, tìm kiếm tình yêu từ người khác, giống như đuổi theo ốc đảo trong ảo ảnh giữa sa mạc.”

“Chỉ có bản thân chúng ta, yêu bản thân nhiều như chúng ta muốn, muốn yêu bao nhiêu thì yêu.”

“Có thể đứng vững trên đời là năng lực cần rèn luyện nhiều nhất, trên cơ sở này, được yêu thương là một điều may mắn, mẹ cháu là một người may mắn, nhưng may mắn này giờ đây đã trở thành bất hạnh của cô ta.”

“Cô ta đã nhìn thấy thứ tốt nhất, sao có thể chịu được thứ tầm thường, nhưng bản thân cô ta lại không có năng lực có được tất cả những thứ tốt trên đời.”

“Đây vốn dĩ là một điều rất bất công với mẹ cháu, cô ta không có bản lĩnh, bây giờ lại không có tình yêu của cha cháu, sau này cô ta chỉ có thể lựa chọn, hoặc là vẫn đau khổ mà trốn tránh, hoặc là rút ra kinh nghiệm xương máu, nắm lấy thứ gì đó ở trong tay.”

“Về phần cha cháu, những gì nó đã học được hơn hai mươi năm nay cũng đủ để nó có một chỗ đứng, tình yêu với cha cháu quan trọng, nhưng cũng không phải là quá cần thiết, cha cháu là người Lục gia cho nên vẫn có thể sống tốt, mà Quan gia lại gần như không có thứ gì, chính là chênh lệch như vậy.”

Quan Hinh lại cố tình phớt lờ sự chênh lệch này, hoàn toàn từ bỏ gốc rễ, cách thức sinh tồn.

“Sau khi ly hôn, cha cháu hoàn toàn có thể tìm được một người bạn đời ưu tú, nhưng mẹ cháu thì chưa chắc, cha cháu đã trở thành tiêu chuẩn để so sánh, nếu người kia kém hơn cha cháu, thì cô ta sẽ không thể chấp nhận được.”

Lục phu nhân thở dài một hơi, “Mẹ cháu ấy mà, tương lai sau này cũng không dễ dàng gì, càng sống không tốt, cô ta sẽ càng bám chặt lấy cha cháu, mà cha cháu sẽ lại sống trong cuộc sống bị giam cầm, ngột ngạt.”

“Cục cưng của bà, mỗi người đều là một cá thể độc lập, chúng ta cần phải tự rèn luyện để bản thân mình ngày một hoàn thiện hơn”.

Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa mặt cháu gái, Nam Chi ngơ ngác nhìn bà nội chằm chằm, giờ phút này trong mắt Nam Chi, bà nội trước mặt chỉ là một người, không phân biệt giới tính.

Bà có sự nữ tính, ngoan cường của một người phụ nữ, lại có bản lĩnh, lý trí của một người đàn ông.

Giống như trộn lẫn, không phân biệt âm dương.

Hệ thống nói: “Người ưu tú đều là những người pha trộn giữa nam và nữ, bé ngoan, ta hy vọng ngươi cũng có thể trở thành một người ưu tú, không phải một người phụ nữ ưu tú, cũng không phải một người đàn ông ưu tú.”

Trong lòng Nam Chi thầm gật đầu, “Ta sẽ nỗ lực, nỗ lực trở thành một người ưu tú.”



Lục phu nhân nói với Nam Chi: “Bây giờ chúng ta phải tránh xa bọn họ ra một chút.”

Hai người này rơi vào xích mích nội bộ, đánh đi, phân thắng bại đi, cũng cho bà đủ thời gian để sắp xếp.

Lục phu nhân là người mong con trai có thể gây dựng sự nghiệp thành công hơn ai hết, không trở về Lục gia là tốt nhất.

Nhưng nhìn bộ dạng này của Quan Hinh, còn không biết sẽ dây dưa tới khi nào, Quan Hinh lấy tình nghĩa trói chặt lấy Lục Tấn, tôi có thể chết vì anh, tại sao anh lại không yêu tôi.

Sợ rằng Lục Tấn cũng không thể thoát ra ngay được, nhưng chung quy cũng không thể chịu nổi.

Bà muốn mang theo cháu gái trốn đến một nơi thật xa.

Nam Chi là một đứa trẻ nghe lời, bà nội nói phải tránh xa bọn họ, cô cũng thật sự tránh xa bọn họ, bằng không bệnh của cô sẽ lại tái phát.

Tái phát bệnh quá đau đớn.

Vết thương trên cổ tay Quan Hinh nhìn qua thật dọa người, nhưng trên thực tế cũng không quá nghiêm trọng, bản thân Quan Hinh cũng không có bao nhiêu sức, xử lý xong vết thương là có thể xuất viện, nhưng mà vẫn cần phải tái khám.

Bác sĩ cảm thấy hẳn là nên xử lý vết thương lòng trước, rồi hãy xử lý vết thương thể xác.

Bác sĩ cũng không thể không khuyên hai câu, thất tình thì thất tình, trên đời có biết bao nhiêu chuyện không thể vừa ý, đàn ông đi bằng hai chân còn rất nhiều.

Nhưng Quan Hinh lại trưng khuôn mặt tái nhợt ra mà nói: “Tôi chỉ yêu một mình anh ấy.” Cô quay đầu lại nhìn Lục Tấn, bộ dạng đáng thương yếu ớt làm người ta thương tiếc, “Anh thấy có đúng không.”

Lục Tấn không trả lời, hốc mắt Quan Hinh lại đong đầy nước mắt, nhưng cố kìm nén không khóc.

Quan Hinh có thể chịu được nỗi uất ức này, bây giờ đã có thể chịu được, nếu đổi lại là trước đây, cô đã sớm náo loạn lên từ lâu rồi.

Không phải là Quan Hinh không có cảm giác, có, là có, nhưng khi được cưng chiều cô không cảm thấy sợ hãi, bây giờ phần cưng chiều này bắt đầu tiêu tán, Quan Hinh bắt đầu từ từ cảm nhận được, nóng lòng muốn nắm lấy.

Ly hôn, là cô nháo lên đòi ly hôn, bây giờ cô muốn ở bên Lục Tấn một lần nữa, lại bất lực.

Ở cửa bệnh viện, Quan Hinh hỏi Lục Tấn: “Anh sẽ lại đến thăm em chứ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau phải không?”

Cô còn nói thêm: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không?”

Trong mắt cô tràn đầy vẻ cầu xin: “Lục Tấn Lục Tấn….”

Người Quan gia thấy Quan Hinh như vậy, trong lòng không khỏi chửi thầm, mày nói xem mày có âm mưu gì mà bày ra trò quậy phá này, bây giờ lại như một con chó đi cầu xin người ta.

Chơi quá trớn đi, thật sự cho rằng người ta yêu mày thì sẽ không bỏ được mày sao, Lục Tấn có điều kiện gì, mày có điều kiện gì?



Mấu chốt là, có thể dỗ quay lại cũng thôi đi, sau này Quan Hinh cũng không dám nữa, sẽ không gây ầm ĩ mỗi ngày như vậy nữa.

Kết quả tồi tệ nhất, Lục Tấn cũng lười để ý đến người vợ cũ này.

Lục Tấn nhìn bộ dạng này của Quan Hinh, Lục Tấn ly hôn là vì muốn muốn ngăn chặn bớt tính khí thích gây ầm ĩ của Quan Hinh, nhưng bây giờ nhìn thấy Quan Hinh như vậy.

Vẻ mặt thấp thỏm lo âu, thậm chí còn run bần bật, nước da vô cùng tái nhợt.

Người như vậy, một người phụ nữ như vậy, lấy đâu ra mị lực mà hấp dẫn người khác?

Không có!

Sự hấp dẫn giữa nam và nữ đến từ giới tính, từ ngoại hình hấp dẫn.

Quan Hinh không có sự nghiệp đáng tự hào.

Quan Hinh bây giờ, thật sự thật sự, không có chỗ nào hấp dẫn khiến người ta thích mình.

Chỉ làm người ta mệt mỏi và bực bội.

Lục Tấn chỉ nói: “Công việc của anh thật sự rất bận, phải bắt đầu lại từ con số 0, anh cần phải tập trung hết sức lực vào công việc.”

Lúc đầu là hắn cương quyết muốn đi gây dựng sự nghiệp, nếu không làm được cái gì mà quay về, cho dù có được quay lại công ty, cũng nhất định sẽ bị mẹ coi thường.

Mọi người trong công ty sẽ cảm thấy hắn ra ngoài làm không nổi, cho nên mới quay về công ty.

Chán nản mà quay về.

Lục Tấn không muốn bị người khác dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn mình, hắn muốn dùng thư thái hoàn mỹ nhất mà thừa kế Lục gia.

Cũng coi như đối phó với sự chèn ép của mẹ, nếu sau này hắn còn muốn ở bên Quan Hinh, thì cũng cần phải có tài nguyên làm lợi thế.

Lục Tấn có thể vì Quan Hinh mà làm đến mức này, nhưng trong lòng Quan Hinh lại như bị mỡ lấp đầy, hoàn toàn không có cảm giác, không có ý thức, chỉ biết gây ầm ĩ.

Giống như một đứa trẻ, cần phải có người thời thời khắc khắc để mắt đến cô.

Lục Tấn nhìn mấy người Quan gia, có phải bởi vì người nhà không cho cô chút tình thương nào, vì không có tình thương, cho nên cô mới coi tình yêu là giá trị duy nhất của đời người.

Được yêu mới là có giá trị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.