Edit: Kim
Ngủ, cô không buồn ngủ.
Buổi tối mới là lúc để ngủ.
Nam Chi nói: “Cháu không mệt, cháu muốn biết bọn chúng là gì.”
Quản gia: “Bọn chúng chỉ là BOSS được thiết kế trong trò chơi mà thôi, bạn nhỏ thân mến, cô phải cố gắng chiến thắng bọn chúng.”
Được thiết kế ra?
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng có sinh mệnh không?”
Quản gia cười nói: “Cô nghĩ có là có, nghĩ không có là không có.”
Đây là loại đáp án gì chứ!
Tại sao người lớn lại luôn nói chuyện kiểu này?
Cô không thể hiểu được!
Người lớn đều thích đánh đố.
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng đang ở đâu, cháu không tìm thấy bọn chúng.”
Quản gia: “Buổi tối bọn chúng sẽ xuất hiện.”
Nam Chi: “Bọn chúng đi ra từ chỗ nào?”
Quản gia: “Tôi biết trẻ con rất tò mò, nhưng cô không nên hỏi mấy thứ này.”
Nam Chi: “Tại sao lại không thể hỏi, trò chơi có nói là không thể nói cho chúng cháu biết không, cháu muốn biết thêm về bọn chúng.”
Quản gia: “Thực xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết được.”
Nam Chi: “Tại sao, tại sao cháu lại không thể biết.”
Quản gia: “Xin lỗi vì không thể phục vụ cô.”
Nam Chi: “Cháu cảm thấy chú biết, chú cũng không biết bọn chúng là cái gì sao?”
Quản gia: “Thực xin lỗi.”
Nam Chi: “Chú không cần phải nói xin lỗi, chú là người máy, không biết cũng không có gì là lạ, trò chơi không có nói cho chú biết sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2567665/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.