Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Kỷ Vân Tú trở về cung, những người mà nàng biết trước đó đều đã rời đi, nàng vừa đến Phưọng Hi cung, đã có cung nhân ân cần ra nghênh đón.

“Đây đều là những cung nhân ta tuyển chọn thay nàng, tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác, về sau bọn họ sẽ trung thành với nàng.” Mục Quảng Bình nói.

Hắn vừa nói, vừa chú ý tới sắc mặt của Kỷ Vân Tú mà đoán ý.

Các phi tần đi cùng đều vì ghen tị mà vặn vẹo khuôn mặt, hoàng đế quá sủng ái nữ tử Kỷ gia!

Kỷ Minh Nguyệt được sủng ái là vì Kỷ Vân Tú!

Người xưa trồng cây, con cháu hưởng bóng mát.

Có lẽ đầu óc của Hoàng Thượng không được minh mẫn lắm, người này không phải Kỷ Vân Tú!

Hoàng Thượng còn lấy lòng nữ tử Kỷ gia.

Kỷ Vân Tú lạnh lùng nhìn những cung nhân này, chỉ hỏi: “Những người trước kia đâu rồi, Tiểu Mai đâu, trước kia có một người tên là Tiểu Mai.”

Tiểu Mai?!

Tiểu Mai là ai?!

Mục Quảng Bình bận trăm công ngàn việc, sao có thể nhớ tới một tiểu cũng nữ tầm thường trong hậu cung được?

Khi Kỷ Vân Tú hỏi tới, Mục Quảng Bình đầu tiên là ngơ ngác, sau đó trong lòng run lên.

Bởi vì Kỷ Vân Tú lúc ấy đã chết, trong lòng Mục Quảng Bình vô cùng đau đớn tuyệt vọng, chỉ muốn những kẻ ức hiếp Kỷ Vân Tú phải chết.

Tất cả cung nhân trong khu nhà đó đều bị giết chết.

Bây giờ nghe thấy Kỷ Vân Tú nhắc tới, Mục Quảng Bình hỏi: “Cung nữ kia quan trọng lắm sao?”

Nghĩ đến chuyện mẫu thân nói Mục Quảng Bình giết rất nhiều cung nhân, đều là lấy danh nghĩa của nàng.

Đến tột cùng là vì chính Mục Quảng Bình muốn giết người, hay là vì muốn báo thù cho nàng, cũng không thể nói rõ được.

Kỷ Vân Tú chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, tuy rằng những người đó ức hiếp nàng, nhưng nàng đều sẽ đáp trả.

Kỷ Vân Tú không muốn ở trong cung là vì Mục Quảng Bình.

Kỷ Vân Tú cười, “Không sao, cũng không quan trọng, là trước kia ức hiếp ta, bây giờ ta muốn trả thù.”

Không phải, Tiểu Mai kia trong lúc nàng bị phạt không có cơm ăn, sẽ trộm đưa tới cho nàng một cái bánh bao.

Nhưng lúc bình thường, Tiểu Mai sẽ không tới lui với Kỷ Vân Tú.

Nhưng Kỷ Vân Tú vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, rốt cuộc Tiểu Mai cũng chỉ là một cung nữ phổ thông, nếu nàng ấy tới lui với một cung nữ bị bài xích như nàng, những người khác cũng sẽ bắt nạt Tiểu Mai.

Sống ở trong cung, ai cũng không dễ dàng.



Trước khi đi, Kỷ Vân Tú còn để lại cho Tiểu Mai một ít bạc vụn.

“Ta đã báo thù cho nàng rồi, ta đã thay nàng giết nàng ta.” Mục Quảng Bình nghe thấy là người từng bắt nạt Kỷ Vân Tú, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Kỷ Vân Tú nắm thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, từng luồng đau đớn kích thích oán hận trong lòng Kỷ Vân Tú, tràn lên đại não.

Người như vậy, sao lại có thể trở thành đế vương.

Ông trời thật bất công!

Hắn thậm chí còn không thèm điều tra sự việc rõ ràng đã trực tiếp giết người.

Còn nói là đang báo thù cho nàng, còn không bằng nói là đang phát tiết đi.

Nếu nàng lấy thân phận là Kỷ Vân Tú mà trở về, nói không chừng sẽ bị buộc tội thành yêu nữ họa quốc.

Ha hả, đây chính là tình yêu của Mục Quảng Bình!

Kỷ Vân Tú rơi vào một loại trạng thái kỳ quái, một loại trạng thái cực kỳ tức giận, lại cực kỳ bình tĩnh.

Phượng Hi cung do đích thân Mục Quảng Bình bố trí, gần như muốn đem hết toàn bộ đồ đạc trong tư khố chuyển đến đây.

Viên ngọc lớn sáng ngời như vầng trăng sáng.

Những viên ngọc lớn tạo thành bức màn, mỗi viên đều tròn trịa, sàn nhà phủ bạch ngọc, hương liệu thắp trong lư hương thơm ngát.

Các phi tần ghen tị đến mức xoắn chặt khăn tay, còn có người nhanh chóng tiến lên lấy lòng Kỷ Vân Tú, blah blah nói cái gì mà, Hoàng Thượng đối xử với muội muội thật là tốt nha.

Đồ mà ta muốn Hoàng Thượng cũng chưa cho đâu, hóa ra là vì muốn để lại cho muội muội, muội muội thật tốt số, giọng điệu vừa ghen ghét vừa quyến rũ.

Hoàng Thượng chưa từng đối xử với nữ nhân nào như vậy…….

Hoàng Thượng sao lại có thể.

Mặt khác những phi tần khác cũng bắt đầu phụ họa theo, bầu không khí trong lúc nhất thời cũng tốt lên, mặc kệ những phi tần này nghĩ thế nào, nữ tử Kỷ gia khẳng định là được sủng ái.

Đi theo phía sau nữ tử Kỷ gia, giả vờ giao hảo với nàng, theo sau uống được một ngụm canh cũng tốt.

Kỷ Vân Tú bị bao quanh trong bầy oanh oanh yến yến cũng vẫn lạnh lùng như băng sương, Mục Quảng Bình đã có nhiều nữ nhân vậy, còn không thỏa mãn.

Dù sao thì Kỷ Vân Tú cũng hoàn toàn không tin Mục Quảng Bình yêu mình.

Hắn chỉ là không cam lòng, chỉ là muốn chinh phục mà thôi, là bởi vì trước kia nàng là vị hôn thê của Nhị hoàng tử, chinh phục nàng có thể chứng minh hắn mạnh hơn Nhị hoàng tử.

So sánh với Nhị hoàng tử sáng như ánh mặt trời.

Kỷ Vân Tú cảm thấy ghê tởm, ai có thể thích một người nam nhân như vậy!

Đặc biệt là hành động của Mục Quảng Bình hết lần này đến lần khác gia tăng thêm ấn tượng của Kỷ Vân Tú, đã hình thành dấu ấn.

Thành kiến và dấu ấn sẽ không thể nào tiêu trừ một cách dễ dàng được.



Kỷ Vân Tú trở về cung như trong truyện, không phải vì bị Mục Quảng Bình làm cho cảm động mà hồi cung, cũng không phải vì Mục Quảng Bình chịu dầm mưa một đêm mà truy thê hỏa táng tràng thành công.

Mà là dưới những áp lực của hiện thực, Kỷ Vân Tú hồi cung.

Nhưng mà, đây lại là sân nhà của Mục Quảng Bình, từ thân phận cho tới địa vị, Kỷ Vân Tú đều rơi vào thế bị động.

Kỷ Vân Tú cũng không nói cho Mục Quảng Bình biết, nàng đã từng gặp Đỗ gia đi lưu đày.

Lại nói tiếp, đã có biết bao nhiêu người vì Kỷ Vân Tú mà gián tiếp phải chết.

Nàng không giết người ta, nhưng người ta lại chết vì nàng.

Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không kể ra chuyện của Đỗ gia.

Nói không chừng hắn sẽ lại nổi điên muốn bắt người Đỗ gia lại giết chết.

Trong một thành trấn nhỏ của Lĩnh Nam mà Kỷ Vân Tú không biết, mới khai trương một cửa hàng đồ khô, trong đó có một số hải sản và sản vật miền núi.

Các sản vật miền núi đều đến từ bộ tộc Bách Việt, được đặt bán trong cửa hàng.

Vì nằm gần biển nên hải sản khá rẻ, hầu hết mọi người đều có thể thưởng thức đồ khô tươi ngon mang hương vị của đồ khô.

Đặc biệt là cá khô có vị mặn được bá tánh bình thường khá ưa chuộng, tiếp đến là nước mắm.

Nói như vậy, là bởi vì đại đa số mọi người đều dùng giấm để làm gia vị, về phần cho giấm vào đồ ăn có hương vị ra sao, cũng là mỗi người một ý.

Mà nước mắm lại rất tươi ngon, khiến cho những bá tánh bình thường chưa từng nếm thử phải kinh ngạc, sau đó nhanh chóng trở thành sản phẩm đặc trưng của cửa hàng.

Theo tính toán của Đỗ Kinh luân, hắn cũng không có ý định bán quá đắt, kiếm được một chút là được rồi, mọi người đều có thể ăn nước mắm, không thể dứt ra được là được rồi.

Bộ tộc Bách Việt rất thích mua hải sản khô, muốn ăn thì đến cửa hàng đi bán thổ sản trên núi, sau đó đổi lấy một ít hải sản khô mang về.

Tiền kiếm được đều dùng cho tiệm, hoàn toàn không mang được một xu nào về nhà.

Mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn, Đỗ Kinh Luân đều sẽ viết một số phương pháp chế biến.

Những thứ như công thức nấu ăn này rất quý giá, người có tay nghề còn muốn giữ lại để kiếm cơm, sẽ không giống như hàng đồ khô này trực tiếp công bố thực đơn ra bên ngoài.

Có rất nhiều phu nhân tức phụ đến xem, lần nào tới cũng sẽ mua một ít đồ về nhà nấu thử.

Nam Chi nhìn tiểu thúc thúc viết thực đơn, phát hiện có một số chữ viết rất phức tạp, cho dù Nam Chi có đi theo tiểu thúc thúc học chữ, nhưng vẫn không biết.

Cô nói: “Tiểu thúc thúc, sao thúc không vẽ tranh, có rất nhiều người không biết chữ.”

“Ai, sao ta lại không nghĩ đến.” Đỗ Kinh Luân vỗ trán, sau đó vẽ tranh.

Nam Chi nhìn tiểu thúc thúc vẽ công thức nấu ăn, lại thấy hắn vẽ bản thân mình.

Nam Chi:???

Thúc tự vẽ thúc làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.