Thực đơn là để xem công thức nấu ăn, không phải để ngắm người.
Khuôn mặt đen sì của Nam Chi nhăn tít lại, Đỗ Kinh Luân nhìn bức tranh của mình, “Sao vậy, ta cảm thấy rất đẹp mà.”
Nam Chi cảm thấy tiểu thúc thúc đúng là một cái rắm thúi!
Nam Chi cầm lấy bút, “Tiểu thúc thúc, khách hàng không muốn nhìn thúc đâu.”
Nam Chi vẽ ra một cái nồi, qua loa mà vẽ đồ ăn, thêm từng món vào, rất thô sơ và đơn giản, không có quan niệm gì về nghệ thuật, cũng không có thẩm mỹ.
Bức tranh của đứa trẻ xấu đau xấu đớn, nhưng lại có trọng điểm hơn tranh Đỗ Kinh Luân vẽ, không có người, chỉ có đồ ăn và gia vị.
Đỗ Kinh Luân nhìn bức tranh của mình, lại nhìn bức của đứa trẻ, trong lòng có chút cảm giác, nhưng vẫn nói: “Ngươi vẽ xấu thật.”
Nam Chi: “Thúc có vẽ bản thân mình thật đẹp, thì cũng không thể ăn được.”
Đỗ Kinh Luân vẽ lại thực đơn, lần này vô cùng nghiêm túc, còn tô màu, nhìn rất chân thực, sau đó treo trong tiệm.
Hầu như khách hàng nào vào tiệm cũng sẽ bị bức tranh thu hút, hơn nữa còn vừa nhìn đã hiểu ngay, vừa nhìn đã biết là thực đơn.
Thậm chí có không ít người chỉ đơn thuần tới xem thực đơn, cũng chưa từng thấy ai treo thực đơn lên tường, cho người khác sao chép, cả bức tường tràn ngập công thức nấu ăn.
Phải biết rằng loại đồ giống như thực đơn rất trân quý, có biết bao nhiêu người vì một cái thực đơn mà tan cửa nát nhà!
Xem nhiều, khó tránh khỏi sẽ ngứa tay, sẽ muốn mua đồ về làm thử một lần.
Muốn xem xem mình có thể nấu ra hương vị gì.
Đây cũng là mục đích của Đỗ Kinh Luân, không bán thực đơn, mua nguyên liệu nấu ăn sẽ được tặng thực đơn, ăn thành thói quen, về sau sẽ lại muốn ăn.
Có một thời gian, có rất nhiều khách hàng đến xem thực đơn và mua đồ, làm cho người ta có cảm giác cửa hàng này làm ăn rất tốt.
Con người đều có tâm lý nghe theo đám đông, nhìn thấy có nhiều người như vậy, cũng không tự chủ được mà đi vào.
Cửa hàng cần hàng, tửu lâu cũng cần hàng, bây giờ làng chài nhỏ đã thay hình đổi dạng, tu bổ thành một khu nhà rộng lớn, đều dùng để chế biển hải sản.
Làng chài nhỏ nghèo nàn đã có thay đổi rất lớn, trước kia người dân còn không có quần áo mà mặc, bây giờ đã có quần áo, những đứa trẻ trước đây nhạy nhảy tán loạn trên bờ biển, bây giờ đã bị gia đình kéo lại làm chút việc.
Bây giờ các người lớn đều bận rộn kiếm tiền, làm càng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền.
Cuộc sống bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, là quý nhân đã đi tới làng chài, thay đổi làng chài.
Bọn họ sống thoải mái hơn nhiều so với những người khác ở Lĩnh Nam.
Đương nhiên vẫn có một số người không phục, nghĩ rằng làng chài nhỏ này là của bọn họ, nhìn thấy có quả ngọt, lại muốn đuổi những người đê tiện từ bên ngoài đến như Đỗ Kinh Luân đi.
Như vậy bọn họ sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng mà không được bao lâu, lại phát hiện ra không dễ bán được đồ, hơn nữa không có ông chủ Đỗ, bọn họ giống như rắn mất đầu, đã rơi vào hoảng loạn không còn tự tin.
Loại đồ giống như muối, bọn họ căn bản không thể mua được số lượng lớn, hơn nữa muối quý như vậy, trải qua quá trình gia công, cuối cùng tính toán lại, phát hiện còn lỗ vốn.
Làm chủ không dễ, chuyện kinh doanh của làng chài nhỏ không thể tiếp tục được.
Lúc này, người trong thôn đều thống nhất ý kiến là mời người quay về.
Đặc biệt là các thôn dân trong làng chài nhỏ, bọn họ bây giờ không có việc làm, cũng có nghĩa là không có tiền.
Trưởng thôn vô cùng bất mãn đối với việc làm của nhóm người trong làng chài, các ngươi muốn giành quyền kinh doanh hải sản ở làng chài thì cũng thôi đi, coi như là đúng với lẽ thường.
Nhưng vấn đề là ngay đến cả việc làm cũng không có, nếu không phải có ông chủ Đỗ, không biết cái làng chài nhỏ này còn nghèo đến mức nào đâu.
Trưởng thôn cùng những người ‘đức cao vọng trọng’ khác trong thôn cũng không có biện pháp, bọn họ không có bản lĩnh này.
Bọn họ lại ủ dột mà mời Đỗ Kinh Luân trở về, Đỗ Kinh Luân không quay về ngay mà muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Về phần người của làng chài nhỏ muốn làm ầm ĩ thế nào thì cứ ầm ĩ đi, mỗi lần nhìn thấy cháu trai bị phơi nắng không khác gì một con chó mực, buổi tối tắt đèn lập tức không nhìn thấy người.
Hắn liền biết bản thân mình đen đến thế nào.
Đỗ Kinh Luân dạy cháu trai đọc sách viết chữ, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài cửa sổ.
Nam Chi liền thảm, không riêng gì phải đọc sách viết chữ, mà còn bị gia gia và phụ thân bắt học y thuật, là trưởng tôn(cháu đích tôn) của Đỗ gia, không thể không biết y thuật được!
Khuôn mặt đen sì của Nam Chi lộ ra vẻ đau khổ, ngay cả lên núi cũng không được đi.
Gần đây cô còn đang học bơi với đám đồng bọn ở làng chài, đang vui vẻ, lại bị bắt ở trong nhà, quá thống khổ.
Cũng là bởi vì cô ngâm trong nước muối, lại phơi dưới nắng, đã đen đến mức lão Bùi thị không thể nhìn nổi nữa, mới kêu nam nhân trong nhà bắt đứa trẻ học tập.
Nhưng Nam Chi lại giống như một đứa trẻ bị bắt ngủ trưa giữa lúc nghỉ hè, trong lòng chỉ nghĩ đến thế giới bên ngoài.
Hệ thống:……
Thời điểm đi lưu đày còn chịu khổ một chút, sau khi tới Lĩnh Nam rồi, đứa nhỏ này cũng không phải chịu khổ.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Đừng làm quá mức, để nguyên chủ nhìn thấy, sẽ cảm thấy bản thân mình phải trả giá để ngươi tới nghịch tập, mà ngươi lại sống quá thoải mái như vậy.”
Nam Chi: “Ừm, nhưng khó quá, ta không muốn học.”
Cô căn bản không thể học được nhiều thứ như vậy.
Đỗ Kinh Luân là Lã Vọng buông cần, hoàn toàn không chút hoang mang, còn nhờ phụ thân và đại huynh điều chế cho mình một ít thuốc mỡ làm trắng da.
Mỗi lần nhìn thấy cháu trai đen sì, Đỗ Kinh Luân đều có chút lo lắng cho dung mạo của mình, vì thế lại yên tâm mà che mặt lại.
Đỗ Kinh Luân bình tĩnh tự tại, nhưng những người khác lại không thể bình tĩnh như vậy.
Làng chài nhỏ đã đình công, ngày nào trưởng thôn cũng tới tìm Đỗ Kinh Luân.
Đỗ Kinh Luân cầm sách, dáng vẻ thư sinh, “Ta vốn là người đọc sách, bây giờ ta phải chăm chỉ ôn thi khoa cử.”
Người dân làng chài nhỏ vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn có người không nhịn được nói: “Sao ngươi có thể bỏ mặc chúng ta như vậy được, sao lại có thể như vậy.”
Đỗ Kinh Luân bình tĩnh mà nói: “Một, ta không phải là nhi tử của các ngươi, không quản được các ngươi, hai, ta không phải là quan phụ mẫu của các ngươi, ta cũng không cần phải có trách nhiệm với các ngươi.”
“Ta vì các người mà tìm một con đường, các người có thể dựa vào con đường này mà đi tiếp, còn tìm ta làm gì?”
Người làng chài nhỏ lâm vào trầm mặc, đúng vậy, Đỗ Kinh Luân hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ lại ỷ lại vào Đỗ Kinh Luân, sự tồn tại của hắn giống như là Định Hải Thần Châm vậy.
Đỗ Kinh Luân lười để ý đến bọn họ, còn có người tìm tới Nam Chi bên này, nhờ Nam Chi đi khuyên thúc thúc một câu.
Đứa nhỏ này cùng thúc thúc nhìn làng chài được xây dựng lên từng chút một, hẳn là sẽ không nỡ buông tay đi.
Nam Chi điều phối dược liệu đến mức đầu óc quay cuồng, nghe nhiều người nói ong ong bên tai như vậy, Nam Chi cảm thấy rất là khó chịu.
Tất cả đều là ‘Chắc ngươi cũng tiếc cho làng chài nhỏ’, ‘thúc thúc a di coi như con đẻ’, ‘ngươi khuyên thúc thúc ngươi một câu đi’.
Nam Chi nói thẳng: “Ta là người Phương gia, thúc cũng không phải họ Phương, thúc muốn làm gì thì làm.”
Ta chỉ là một đứa trẻ, chuyện của người lớn các ngươi tự làm đi.
Người dân làng chài nhỏ lo lắng đến mức miệng phồng lên, khoảng thời gian đình công ngày, các thôn dân đã nóng nảy đến mức muốn dùng mái chèo gõ vào đầu trưởng thôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]