Thời cổ đại, ra ngoài là một việc nguy hiểm, cho nên Đỗ Kinh Luân quyết định tập hợp một đội ngũ, đều là thanh niên trai tráng.
Còn tìm võ sư về dạy quyền cước, không đến mức trên đường gặp phải thổ phỉ, không hề có chút năng lực phản kháng nào.
Nghe tin làng chài nhỏ cần tuyển người, lại còn là thanh niên trai tráng, hơn nữa đãi ngộ cũng rất tốt, còn được cung cấp cơm ăn, các thôn xung quanh làng chài trở nên sôi trào.
Thật tốt quá, vẫn còn đang tuyển, đi, đi thôi………
Có rất nhiều trưởng thôn khác ghen tỵ, bọn họ cũng là làng chài, tại sao lại không có ông chủ lớn coi trọng?
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, mọi người đều sống trong cảnh nghèo như nhau, nghèo đến mức không có cả một mảnh quần cộc, nhưng bây giờ lại có người đột nhiên trở nên khác biệt, sao có thể cân bằng được.
Vì vậy, các trưởng thôn của mỗi thôn đều lấy lý do cử người đến đây qua lại với Đỗ Kinh Luân, dùng khuôn mặt già nua và đôi mắt nhăn nheo của bọn họ trông mong nhìn Đỗ Kinh Luân.
Đỗ Kinh Luân:……
Chỉ có thể thở dài!
Đỗ Kinh Luân hứa với bọn họ sẽ sang bên kia xem xét tình hình, những trưởng thôn đó vô cùng vui vẻ mà rời đi, đều cho rằng Đỗ Kinh Luân đã đồng ý rồi.
Mà Nam Chi là cháu trai của ông chủ Phương, nhận được rất nhiều lễ vật, đều là muốn dùng một chút thức ăn moi thông tin từ miệng Nam Chi.
Nam Chi nhận lấy, nói ra một chút tin tức, nhưng những chuyện người nhà căn dặn không được nói ra, cô sẽ không nói.
Nam Chi vừa ăn đồ ăn, vừa đi tìm tiểu thúc thúc, “Tiểu thúc thúc, thúc có thể tu sửa thật nhiều phòng ở, để bọn họ ở luôn bên này.”
Đỗ Kinh Luân cũng có ý tưởng hợp các thôn lại với nhau, nói thẳng: “Không có tiền.”
Nếu thành phẩm làm ra quá nhiều, không bán được là một chuyện rất đáng sợ.
Đỗ Kinh Luân chỉ muốn nói, các ngươi căn bản không hiểu được ta phải chịu nhiều áp lực thế nào đâu.
Hơn nữa người ăn hải sản khô cũng không tính là nhiều, muốn một bá tánh bình thường ăn thứ này thành thói quen, phải cần một khoảng thời gian rất dài.
Chỉ việc làm ăn buôn bán thôi đã khiến Đỗ Kinh Luân mệt mỏi vô cùng, hắn không biết tại sao hoàng đế lại có thời gian bận tâm đến những việc không thể hiểu được như thế.
Đỗ Kinh Luân mang theo một đội thanh niên trai tráng, kéo hàng hóa đi đến quán trọ của Kỷ Vân Tú.
Quán trọ vẫn mở cửa, nhưng đã thay chủ, chỉ có tiểu nhị lúc đầu là vẫn còn ở lại.
Đỗ Kinh Luân hỏi về chủ cũ, tiểu nhị trước tiên là sửng sốt một chút, không nhận ra hán tử đen sì này là ai, còn tưởng hắn chỉ là một hán tử nhớ thương bà chủ nhà mình.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Người nhà bà chủ tới tìm, nàng đã trở về cùng với trượng phu rồi.”
Ngụ ý là, ngươi đừng nhớ thương nữa.
Đỗ Kinh Luân nhướng mày, hỏi: “Đi khi nào?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt tiểu nhị quán trọ có chút kháng cự, “Đi lâu rồi.”
Ngón tay Đỗ Kinh Luân xoa mép chén trà, nữ tử Kỷ gia trở về đúng trong dự kiến của hắn, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã trở về.
Ít nhất cũng phải mấy năm đi, mới có thể khiến hoàng đế đau khổ một khoảng thời gian.
Đôi mắt trong veo của Nam Chi tương phản với làn da ngăm đen, tròng trắng mắt trông càng trắng hơn, cô nói: “Kỷ tỷ tỷ đã trở về nhà.”
Sau khi trở về, hoàng đế đối xử với Kỷ tỷ tỷ rất tốt, muốn gì cho nấy, tặng rất nhiều châu báu, rất nhiều tiền.
Nam Chi nhìn tiểu thúc thúc, nếu tiểu thúc thúc thích Kỷ tỷ tỷ, hắn cũng không thể làm gì được.
Đỗ Kinh Luân cũng chỉ hỏi về Kỷ Vân Tú một câu mà thôi, ngày hôm sau hắn dẫn theo một đám người đi đến từng nhà, từng tửu lầu, tiệm bán đồ chào hàng.
Hứa hẹn nếu không thể bán được sẽ tới thu hồi hàng, hơn nữa chỉ thu một nửa tiền, sau khi bán được mới phải thanh toán lần cuối.
Nhưng phải lập khế ước, đây là sự đảm bảo giữa hai bên.
Lại còn để lại thực đơn, dù là mua nhiều hay ít đồ đều sẽ được nhận một quyển thực đơn.
Thực đơn được đóng gói và giao đi, có thể nói là rất yên tâm.
Đồ biển mang theo đều được bán hết, khi trở về cũng mua rất nhiều loại đồ khô để bán trong cửa hàng.
Có qua có lại.
Nam Chi nhìn tiểu thúc thúc làm việc, cảm thấy tiểu thúc thúc không chỉ là một người đọc sách, làm một thương nhân cũng rất giỏi.
Cô muốn học, cô muốn học.
Đỗ Kinh Luân không hề nghỉ ngơi, mang theo một đám người chạy khắp nơi, bán đồ và ký khế ước, một khi xác định quan hệ hợp tác, hàng hóa sẽ được giao đến tận nhà.
Hắn còn huấn luyện một đội ngũ khỏe mạnh, chuyên đi giao hàng hóa, thời điểm không phải đi giao hàng, sẽ bảo vệ an toàn cho làng chài.
Tuần tra toàn bộ làng chài, một đám người ai cũng vô cùng uy vũ.
Đỗ Kinh Luân nhìn đội ngũ này, khóe miệng gợi lên một nụ cười, đội ngũ này sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Tiếp theo, Đỗ Kinh Luân nảy lên ý tưởng sáp nhập một số làng chài xung quanh.
Để tích hợp lại với nhau cần phải sửa nhà, Đỗ Kinh Luân viết viết vẽ vẽ trên giấy, nghĩ đến việc tách xưởng ra khỏi nơi mình ở.
Nếu có thể, Đỗ Kinh Luân còn muốn xây một thành trì giống như ở kinh thành, nhưng điều kiện không cho phép, hắn không có nhiều tiền và tư bản như vậy.
Cũng không muốn gây sự chú ý.
Đỗ Kinh Luân lôi kéo người từ mấy thôn khác đến xây nhà, khi nghe nói những căn nhà này là để cho bọn họ ở, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Đây là một người phải nhân từ cỡ nào, còn xây nhà cho bọn họ.
Xây nhà còn phải tốn tiền công, mẹ nó, đây là loại chuyện tốt gì!
Ngay sau đó lại biết được nhà này cũng không cho bọn họ ở miễn phí, mà là để làm việc, mỗi tháng đều sẽ dùng một nửa tiền lương để đóng tiền xây nhà, cũng phải mất mấy năm mới có thể trả hết, tới khi đó ngôi nhà mới thực sự thuộc về bọn họ.
Nhưng nhìn thấy nhiều gạch xanh, ngói xám, có thể ở trong một ngôi nhà như vậy, mỗi ngày trôi qua cũng rất tốt.
Nam Chi:????
Khuôn mặt đen sì của cô hiện ra dấu chấm hỏi, cô đếm đầu ngón tay, làm công được trả lương, nhưng tiền đó phải dùng để mua nhà ở, trên thực tế, là không nhận được tiền.
Nam Chi nhìn tiểu thúc thúc tính toán, công nhân phải mất bao lâu mới có thể trả hết tiền gạch ngói, đồng thời cũng giúp cho mình kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ.
Nam Chi nhìn không hiểu, nhưng vẫn bị sốc.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, tiểu thúc thúc là muốn mọi người làm không công sao?”
Hệ thống: “Đúng là đủ tư cách của một nhà tư bản, vừa kiếm được lời mà vừa có thanh danh.”
Nam Chi thở dài một hơi, tiểu thúc thúc đúng là đang kiếm được rất nhiều tiền, đặc biệt là còn thấy có rất nhiều người nói tiểu thúc thúc là người tốt, một người vô cùng tốt.
Nãi nãi nói, tâm của người đọc sách đều bẩn, quả nhiên lòng dạ của tiểu thúc thúc rất bẩn thỉu!
Hệ thống nói: “Phải đi rồi.”
Nam Chi chưa kịp phản ứng, hỏi: “Đi đâu?”
Hệ thống: “Trở về không gian hệ thống.”
Cái này gọi là chơi vui quá quên cả trời đất.
Nam Chi kinh ngạc: “Phải trở về bây giờ sao, ta cảm thấy vẫn chưa ổn.”
Hệ thống: “Không cần ngươi cảm thấy, mà là nguyên chủ cảm thấy, hắn cho rằng nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ người nhà, bây giờ đã làm được rồi.”
Nam Chi ồ một tiếng, nhìn tiểu thúc thúc đang chỉ huy mọi người, tuy rằng tâm của tiểu thúc thúc bẩn, nhưng cô vẫn rất lưu luyến.
Đi theo tiểu thúc thúc rất vui, đi theo gia gia và nhị thúc học tập cũng hạnh phúc như đi theo tiểu thúc thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]